Chương 3058: Một nơi rất thần bí
Chương 3058: Một nơi rất thần bí
Uỳnh!
Cơ thể Diệp Huyền như bị thứ gì đó trấn áp, nhục thân bắt đầu trở lại bình thường. Thế nhưng trên cơ thể hắn có thêm một đốm lửa màu đen!
Đau đớn!
Giờ khắc này hắn cảm thấy đau đớn vô cùng. Mặc dù nhục thân của hắn không bị hủy diệt nữa, thế nhưng sự đau đớn khi bị thiêu đốt kia vẫn còn!
Điều này còn đáng sợ hơn cả cái chết!
Thực sự sống không bằng chết mà!
Thanh sam nam tử mỉm cười: "Có phải rất đau đớn hay không? Nếu như không chịu được nữa thì ngươi cứ kêu ra đi! Cha không cười ngươi đâu!"
Diệp Huyền: "..."
Thanh sam nam tử mỉm cười, đoạn nghiêm túc nói: "Đây là linh hỏa ngoại vực, là một loại lửa cực kì lợi hại. Nó có thể tôi luyện nhục thân của ngươi, không những giúp nhục thân của ngươi tiến bộ mà còn giúp thể chất trong cơ thể ngươi trở thành thuần Linh Hỏa Thể, hay cũng chính là vạn hỏa bất nhập chân chính! Dù sao với tình hình hiện tại, cha cũng chưa thấy thứ nào lợi hại hơn loại lửa này. Sau này nó sẽ hòa làm một cùng với ngươi!"
Nhịn!
Diệp Huyền hít một hơi thật sâu, mặc dù sống không bằng chết nhưng hắn nhất định phải nhịn!
Không thể để cha hắn cười nhạo được!
Thanh sam nam tử lùi sang một bên và nhìn Diệp Huyền, trên mặt là nụ cười nhàn nhạt.
Nhị Nha đột nhiên nói: "Dương ca, ta có thể nói một câu mà ngươi không thích nghe cho lắm không?"
Thanh sam nam tử nhìn nàng: "Ngươi muốn nói điều gì?"
Nhị Nha chớp mắt: "Tại sao thái độ của ngươi với Niệm Tuyết và Tiểu Huyền Tử lại khác nhau như vậy?"
Niệm Tuyết!
Đương nhiên là chỉ Dương Niệm Tuyết!
Cũng chính là tỷ tỷ của Diệp Huyền!
Có điều giờ Dương Niệm Tuyết đã không còn ở đây.
Nhị Nha đột nhiên hỏi tiếp: "Chẳng lẽ thật ra Tiểu Huyền Tử không phải con ruột của ngươi?"
Thanh sam nam tử liếc nhìn nàng: "Không được ăn kẹo hồ lô trong vòng năm ngày!"
Vẻ mặt Nhị Nha như hóa đá, nàng tát mình một cái, lẩm bẩm: "Cho ngươi hỏi lung tung này..."
Thời gian trôi qua từng chút một. Dần dần, Diệp Huyền cảm giác cơ thể mình không còn đau đớn nữa!
Phải nói là hắn đã dần thích ứng được với cái đau khi bị thiêu đốt!
Trong lúc đó, thỉnh thoảng Tiểu Bạch lại dùng tử khí để khôi phục nhục thân cho hắn.
Một tháng sau, Diệp Huyền mở mắt. Hắn đứng dậy, siết chặt tay phải.
Uỳnh!
Cái siết ấy khiến cả đất trời như trở nên hư ảo!
Sức mạnh!
Diệp Huyền hít một hơi thật sâu. Khoảnh khắc ấy, hắn cảm nhận được sức mạnh vô cùng vô tận!
Thanh sam nam tử ở bên cạnh mỉm cười: "Ngươi thấy thế nào?"
Diệp Huyền trầm giọng nói: "Sức mạnh rất lớn!"
Thanh sam nam tử đột nhiên nhìn Nhị Nha: "Cho hắn một quyền đi!"
Nhị Nha đi đến trước mặt Diệp Huyền, nàng chớp mắt, sau đó đánh một quyền về phía bụng của hắn.
Uỳnh!
Diệp Huyền bị đánh bay cả vạn trượng. Không gian nơi hắn bay qua đều bị hủy diệt. Khi hắn rơi xuống mặt đất, không gian xung quanh hắn cả vạn trượng cũng sụp đổ!
Có điều hắn lại chẳng làm sao cả!
Nhục thân của hắn đã đỡ được một quyền của Nhị Nha!
Diệp Huyền cũng thấy khó tin, không ngờ sức mạnh phòng ngự của nhục thân mình lại trở nên biến thái như vậy!
Sức mạnh của Nhị Nha kinh khủng đến mức nào cơ chứ?
Có thể nói, nếu như Nhị Nha dốc hết sức thì một quyền của nàng có thể đánh bay cả thế giới này một cách dễ như trở bàn tay!
Ấy thế mà hắn lại chẳng bị làm sao khi đối đầu với một quyền ấy của nàng!
Lúc này, thanh sam nam tử ở bên cạnh đột nhiên cười nói: "Ngươi thử Bạt Kiếm Thuật xem sao đi!"
Diệp Huyền gật đầu rồi xòe tay ra, một thanh trường kiếm mang cả vỏ xuất hiện trong lòng bàn tay hắn. Đó chính là thanh bội kiếm của thanh sam nam tử!
Kiếm của hắn không thể chịu nổi sức mạnh hiện tại của hắn nữa!
Diệp Huyền quay người nhìn về phía xa xa rồi rút kiếm chém.
Vụt!
Một đường kiếm khí xé gió bay đi.
Uỳnh!
Chỉ trong chốc lát, cả thế giới bắt đầu nứt vỡ.
Chín mươi sáu đường Bạt Kiếm Thuật!
Diệp Huyền nhìn thế giới nứt vỡ trước mắt, cả người sững sờ!
Chín mươi sáu đường Bạt Kiếm Thuật!
Hắn mạnh như vậy sao?
Thanh sam nam tử khẽ nói: "Giờ một kiếm này của ngươi đủ để hủy hoại Thời Gian Duy Độ rồi. Có điều chỉ là Thời Gian Duy Độ của người thường thôi."
Diệp Huyền nhìn hắn ta: "Thời Gian Duy Độ còn có nhiều loại khác nhau ư?"
Thanh sam nam tử mỉm cười: "Người mạnh thì Thời Gian Duy Độ của họ cũng mạnh, ngươi hiểu chưa?"
Diệp Huyền trầm giọng nói: "Cha, ngươi cũng có Thời Gian Duy Độ sao?"
Thanh sam nam tử mỉm cười: "Phí lời! Mỗi một người đều có Thời Gian Duy Độ của mình!"
Diệp Huyền tò mò hỏi: "Ngươi có thể tới tương lai không?"
Thanh sam nam tử lại lắc đầu cười: "Tới tương lai làm gì?"
Diệp Huyền cười nói: "Ngươi không tò mò về tương lai sao?"
Thanh sam nam tử đi đến trước mặt hắn rồi vỗ vai hắn: "Cũng bởi tương lai là thứ không xác định nên cuộc đời con người mới có ý nghĩa! Nếu như ngươi biết trước những chuyện trong tương lai của mình thì chẳng phải sẽ rất vô vị hay sao?"
Diệp Huyền khẽ nói: "Cũng phải!"
Thanh sam nam tử lại nói: "Hơn nữa tới tương lai cũng cực kì nguy hiểm, bởi vì tương lai là thứ không xác định! Ví dụ một người, tương lai người đó là một phú ông, thế nhưng sau khi hắn ta biết được điều này có thể sẽ không phấn đấu nữa! Mà nếu hắn ta không phấn đấu thì vận mệnh cuộc đời của hắn ta sẽ thay đổi. Bởi lẽ tương lai không xác định mà. Bất cứ một lựa chọn, thậm chí là một suy nghĩ của một người đều sẽ sản sinh ra tương lai khác nhau, ngươi hiểu không?"
Diệp Huyền gật đầu: "Hiểu rồi!"
Thanh sam nam tử mỉm cười: "Đưa ngươi tới một nơi cuối cùng, sau đó cha ngươi phải đi rồi!"
Diệp Huyền tò mò hỏi: "Nơi nào thế?"
Thanh sam nam tử cười nói: "Một nơi khá là thần bí, cha tặng ngươi một món quà cuối cùng, sau đó chúng ta phải tạm biệt nhau rồi. Ngươi đi đường ngươi, ta đi đường ta, không ai làm phiền ai!"
Diệp Huyền: "..."