Chương 3059: Đón khách
Chương 3059: Đón khách
Sau khi rời khỏi Cửu Cửu Lâu, Diệp Huyền trông thấy Hoa Nhất Y.
Hoa Nhất Y đã đợi ở đây được vài tháng rồi!
Trông thấy hắn, Hoa Nhất Y lập tức tới đón, nàng khẽ mỉm cười: "Diệp công tử!"
Diệp Huyền cười nói: "Hoa cô nương có chuyện gì sao?"
Hoa Nhất Y khẽ hành lễ: "Diệp cong tử, ta tới là để xin lỗi!"
Diệp Huyền cười: "Ta không tức giận!"
Hoa Nhất Y do dự một lát rồi nói: "Diệp công tử, ngươi không tức giận thật sao?"
Diệp Huyền mỉm cười: "Giả đấy!"
Hoa Nhất Y cười một cách khổ sở, nàng lại hành lễ: "Diệp công tử, chúng ta thực lòng muốn gia nhập Vũ Trụ Thần Đình, mong Diệp công tử phê chuẩn!"
Diệp Huyền không đáp lời.
Hoa Nhất Y lại nói: "Chúng ta sẽ chấn chỉnh thái độ!"
Diệp Huyền nhìn Hoa Nhất Y: "Hoa cô nương, ngươi thực sự có thể đại diện cho cả Vô Biên thành ư?"
Hoa Nhất Y mỉm cười: "Chuyện này thì Diệp công tử cứ yên tâm!"
Diệp Huyền mỉm cười: "Ta không yên tâm lắm đâu!"
Hoa Nhất Y trầm giọng nói: "Diệp công tử yên tâm, chắc chắn sẽ không xảy ra chuyện như trước nữa đâu!"
Diệp Huyền nhìn nàng: "Để ta suy nghĩ!"
Hoa Nhất Y: "..."
Diệp Huyền nhìn thanh sam nam tử: "Cha, chúng ta đi thôi!"
Thanh sam nam tử khẽ gật đầu: "Được!"
Mấy người Diệp Huyền bèn rời đi, Hoa Nhất Y thở dài.
Đương nhiên nàng hiểu ý của Diệp Huyền. Hắn đang nói với nàng rằng hắn không nhất thiết cần đến Vô Biên thành của nàng, Vô Biên thành đừng quá xem trọng chính mình!
Một lát sau, Hoa Nhất Y đột nhiên bật cười.
Thực ra, lần này Diệp Huyền cũng không từ chối, điều này có nghĩa là Vô Biên thành còn cơ hội!
Một cơ hội rất lớn!
Hoa Nhất Y quay người rời đi.
Ở phía xa xa, Diệp Huyền đột nhiên nói: "Cha này, ngươi có thể giới thiệu người bạn mà ngươi nói trước đó cho ta được không?"
Thanh sam nam tử liếc nhìn hắn: "Ngươi muốn làm gì?"
Diệp Huyền mỉm cười: "Thì ta muốn làm quen thôi mà!"
Thanh sam nam tử nở nụ cười lạnh lùng: "Đừng tưởng ta không biết ngươi đang định giở trò gì!"
Diệp Huyền: "..."
Thanh sam nam tử lại nói: "Nói về nhục thân của ngươi đi. Hiện giờ nhục thân của ngươi có lẽ đang ở Ý cảnh. Cường giả Ý cảnh thông thường sẽ khó mà đánh tan được nhục thân của ngươi, thế nhưng điều này không có nghĩa là ngươi vô địch. Ngươi có hiểu ý ta không?"
Diệp Huyền gật đầu: "Ta hiểu!"
Thanh sam nam tử mỉm cười: "Ngươi phải nhớ cho kĩ, đừng có quá dựa dẫm vào nhục thân của mình. Tốt nhất là khi không cần dùng nhục thân thì đừng dùng, bởi nếu như gặp phải cường giả chân chính, ngươi mà dùng nhục thân chống đỡ thì chẳng khác gì đâm đầu vào chỗ chết, hiểu chưa?"
Diệp Huyền gật đầu: "Ta nhớ rồi!"
Thanh sam nam tử mỉm cười: "Uy lực của Bạt Kiếm Thuật không có giới hạn trên đâu, à không, phải nói là giới hạn trên của nó được quyết định bởi bản thân ngươi. Thế nên sau này nếu có thời gian, ngươi phải luyện tập nhiều vào. Khi ngươi có thể xếp chồng được một nghìn đường Bạt Kiếm Thuật thì ngươi sẽ phát hiện, cảnh giới hay Dị Duy tộc gì đó đều là muỗi cả!"
Diệp Huyền chớp chớp mắt: "Một nghìn đường?"
Thanh sam nam tử mỉm cười: "Rất khó sao?"
Diệp Huyền gật đầu: "Với ta hiện giờ mà nói thì rất khó!"
Thanh sam nam tử khẽ vỗ vai hắn: "Không thể đốt cháy giai đoạn, ngươi cứ từ từ thôi!"
Diêp Huyền trầm giọng nói: "Hiện giờ ta còn cần phải tăng cường phương diện nào nữa?"
Thanh sam nam tử mỉm cười: "Rất nhiều!"
Diệp Huyền: "..."
Không lâu sau, đoàn người đã tới trước một cổng thành. Ngoài cổng thành có một lão giả đang đứng.
Lão giả này mặc trường bào màu đen rộng rãi, trong tay nắm một cây quải trượng.
Trông thấy thanh sam nam tử, lão giả lập tức bước tới, khẽ cười: "Dương huynh!"
Thanh sam nam tử mỉm cười: "Mục huynh, ngươi tới sớm quá!"
Lão giả đáp: "Gặp bạn nên nóng lòng ấy mà!"
Lúc này, Diệp Huyền đột nhiên hành lễ: "Chào Mục thúc!"
Nghe vậy, lão giả bèn nhìn Diệp Huyền. Hắn ta quan sát Diệp Huyền một chút rồi cười nói: "Nhân trung long phượng!"
Thanh sam nam tử mỉm cười: "Mục huynh, ta nói thẳng luôn vậy! Hiện giờ thực lực của tiểu gia hỏa này hơi yếu, ta muốn mượn Thánh Địa của ngươi một chút!"
Mục lão mỉm cười: "Chuyện nhỏ! Đi thôi!"
Thanh sam nam tử bèn gật đầu, hắn ta khẽ phất tay phải, mọi người bèn biến mất.
Rất nhanh sau đó, Diệp Huyền cảm giác mọi thứ trước mắt đều nứt vỡ!
Không thể không nói, trong lòng hắn lúc này thực sự hơi bất ngờ!
Hắn biết, cha hắn đang đưa hắn xuyên qua không gian!
Tốc độ này kinh khủng quá đi mất!
Nếu không nhờ kiếm khí của cha hắn bảo vệ thì hiện giờ e là nhục thân của hắn khó mà chịu đựng được!
Nghĩ đến đây, Diệp Huyền không khỏi liếc nhìn thanh sam nam tử, về sau hắn có nên ngoan ngoãn hơn chút không nhỉ?
Đúng lúc ấy, thanh sam nam tử đột nhiên bật cười: "Tới rồi!"
Dứt lời, bốn bề lại khôi phục như thường.
Mà lúc này, mọi người đã tới trước một tảng đá lớn. Cách bọn họ không xa là một ngọn núi lơ lửng, cao khoảng vạn trượng, chọc thẳng tầng mây. Điều quan trọng nhất là ngọn núi này còn đang treo giữa không trung!
Ngoài ra, phía sau ngọn núi là vô số những ngọn núi khác cũng đang lơ lửng. Đưa mắt nhìn hoàn toàn không thấy đâu là điểm kết thúc, quá tráng lệ!
Lúc này, Mục lão đột nhiên nhìn về phía đỉnh núi: "Đón khách!"
Giọng nói của hắn ta ngân vang!
Lúc này, một quang đạo cực lớn dài khoảng ngàn trượng nối từ đỉnh núi tới chân mọi người. Cùng lúc đó, hàng trăm cường giả mặc kim giáp xuất hiện hai bên quang đạo, tất cả cường giả đều quay người đối diện với mấy người thanh sam nam tử và hành lễ một cách cung kính.