Chương 3069: Không còn ý nghĩa nữa
Chương 3069: Không còn ý nghĩa nữa
Thanh sam nam tử ngẩng đầu nhìn Văn Thiên: "Ta cứ động vào người của Văn gia các ngươi đấy, ngươi muốn thế nào?"
Văn Thiên nhìn chằm chằm thanh sam nam tử: "Rốt cuộc ngươi là ai?"
Thanh sam nam tử mỉm cười: "Ta là Dương ca của Nhị Nha!"
Nói đoạn, hắn ta bèn đi đến trước mặt Nhị Nha, khẽ xoa đầu nàng: "Nhớ kĩ, sau này ai dám bắt nạt ngươi thì ngươi cứ đánh chết người đó cho ta, không cần biết là ai, Dương ca sẽ chống lưng cho ngươi!"
Nhị Nha ngoác miệng cười, nàng không đáp lời.
Thanh sam nam tử ngẩng đầu nhìn Văn Thiên: "Người Văn tộc các ngươi muốn cướp tiểu gia hỏa này của ta, món nợ này ngươi tính làm sao đây?"
Văn Thiên nhìn chằm chằm vào hắn ta: "Các hạ, chuyện này ngươi muốn tuyệt tình thật sao?"
Tuyệt tình!
Thanh sam nam tử cười nói: "Chẳng phải các ngươi bắt nạt người khác trước sao? Sao lại biến thành ta tuyệt tình rồi?"
Văn Thiên nhìn chằm chằm vào hắn ta: "Các hạ rất mạnh, thế nhưng Văn tộc chúng ta cũng không kém cạnh đâu..."
Vụt!
Lúc này, thanh kiếm đè trước trán Văn Thiên đâm vào đầu hắn ta, máu tươi tuôn ra!
Hai mắt Văn Thiên trợn tròn, cả người hắn ta đã bị trấn áp!
Thanh sam nam tử nhìn hắn ta: "Nào, gọi người đi!"
Gọi người!
Văn Thiên gào lên: "Ức hiếp người quá đáng!"
Dứt lời, hắn ta bèn xòe tay ra, một lệnh bài màu đen đột nhiên bay lên và biến mất phía tinh không xa xôi.
Uỳnh!
Cả tinh không như sôi trào!
Ở phía dưới, Mục lão trầm giọng nói: "Hoán tổ!"
Nói đoạn, hắn ta bèn lắc đầu thở dài.
Chuyện đến nước này là điều hắn ta không thể ngờ được. Ban đầu Văn Tâm mà nghiêm túc xin lỗi thì chắc chắn chuyện này sẽ được bỏ qua!
Tuy nhiên, nữ nhân kia không những không xin lỗi mà còn sỉ nhục Nhị Nha!
Có khác gì tự đâm đầu vào chỗ chết không?
Thực ra vẫn còn cơ hội. Nếu Văn Thiên kịp thời nhận lỗi và xin lỗi thì chuyện này vẫn có thể xoay chuyển được!
Mà hiện giờ, không còn chút cơ hội xoay chuyển nào rồi!
A Mộc Liêm lắc đầu: "Văn Thiên làm tộc trưởng kiểu gì vậy?"
Mục lão khẽ lắc đầu: "Không phải hắn ta ngu xuẩn mà là mấy năm nay, Văn tộc không có đối thủ. Trong tình huống ấy, đương nhiên bọn họ sẽ kiêu căng! Nếu đổi thành người bình thường thì hôm nay sẽ là một kết cục khác!"
A Mộc Liêm ngẩng đầu nhìn tinh không xa xôi, nơi đó có một bạch phát lão giả xuất hiện!
Tiên tổ của Văn tộc!
Là cường giả Ý cảnh thực sự!
Mặc dù chỉ là một linh hồn, song vẫn khiến người ta có cảm giác bị áp chế.
Cường giả Ý cảnh nhiều năm về trước!
Trên bầu trời, Văn Thiên lập tức cung kính hành lễ: "Tham kiếm tiên tổ!"
Bạch phát lão giả nhìn xung quanh, cuối cùng nhìn Văn Thiên: "Chuyện gì?"
Văn Thiên lập tức chỉ vào thanh sam nam tử, gằn giọng nói: "Người này muốn hủy diệt Văn tộc chúng ta!"
Bạch phát lão giả nhìn thanh sam nam tử, khi trông thấy thanh sam nam tử, hắn ta bèn trợn mắt: "Ngươi..."
Thanh sam nam tử mỉm cười: "Ta làm sao?"
Bạch phát lão giả nhìn chằm chằm thanh sam nam tử, hồi lâu sau mới trầm giọng nói: "Tại sao ta không cảm nhận được cảnh giới của ngươi?"
Thanh sam nam tử mỉm cười: "Bởi vì ngươi yếu đó!"
Bạch phát lão giả: "..."
Mục lão và A Mộc Liêm sững sờ.
Yếu?
Cường giả Ý cảnh mà yếu?
Trên bầu trời, Văn Thiên đột nhiên phẫn nộ: "Im miệng, ngươi..."
Bạch phát lão giả bỗng nhìn hắn ta: "Câm miệng!"
Câm miệng!
Nghe vậy, Văn Thiên lập tức sững sờ.
Bạch phát lão giả nhìn hắn ta bằng ánh mắt lạnh lùng: "Mẹ nó, ngươi là heo hả?"
Văn Thiên sững sờ: "Tiên tổ... ngươi..."
Bạch phát lão giả hít một hơi thật sâu: "Lão phu chết rồi mà vẫn bị con cháu các ngươi hại... khó cho lão phu quá rồi!"
Nói đoạn, hắn ta bèn phẫn nộ: "Cái tên ngu xuẩn nhà ngươi, vị tiền bối này đã trên cả Ý cảnh rồi!"
Trên cả Ý cảnh!
Nghe vậy, Văn Thiên như bị sét đánh ngang tai, cả người hóa đá.
Bạch phát lão giả nhìn thanh sam nam tử, vẻ mặt phức tạp: "Chưa từng nghĩ đến nhiều năm như vậy lại có người vượt qua cả Ý cảnh..."
Lúc này, Văn Thiên đột nhiên gào lên: "Không thể nào! Hắn ta không thể vượt qua Ý cảnh được! Dù là tiên tổ thì năm ấy cũng chưa vượt qua Ý cảnh, nhưng sao hắn ta có thể..."
"Đồ ngu!"
Bạch phát lão giả phẫn nộ: "Tiên tổ ngươi không thể vượt qua Ý cảnh thì người khác cũng không thể hả? Tốt xấu gì ngươi cũng tu luyện đến Bán Bộ Ý cảnh rồi mà sao ngươi vẫn ngu như vậy hả? Chẳng lẽ ngươi không biết câu vỏ quýt dày có móng tay nhọn hay sao?"
Văn Thiên như người mất hồn: "Không thể nào, hắn ta không thể vượt qua Ý cảnh được..."
Trên bầu trời, bạch phát lão giả thở dài. Hắn ta nhìn thanh sam nam tử: "Các hạ cứ thỏa thích trừng trị hắn ta, nhưng mong các hạ bỏ qua cho Văn tộc, làm ơn đấy!"
Thanh sam nam tử phất tay, Văn Thiên lập tức bị một đường kiếm quang diệt trừ!
Thanh sam nam tử quay đầu nhìn Nhị Nha: "Đỡ tức chưa?"
Nhị Nha gật đầu.
Thanh sam nam tử cười ha ha: "Vậy chúng ta đi thôi!"
Nói đoạn, hắn ta bèn đưa Nhị Nha và Tiểu Bạch rời đi.
Trên bầu trời, bạch phát lão giả đột nhiên nói: "Các hạ, ngươi vượt qua Ý cảnh như thế nào vậy? Mong ngươi nói cho ta biết!"
Năm xưa vì muốn tiến bộ hơn mà hắn ta đã chết, có thể nói đây là điều mà cả đời hắn ta hối hận!
Ở phía xa xa, thanh sam nam tử còn chẳng thèm quay đầu: "Chơi chơi rồi đột phá thôi!"
Vẻ mặt bạch phát lão giả hóa đá, một lát sau hắn ta lắc đầu cười, sau đó dần biến mất.
Hắn ta là một người đã chết, mặc dù rất tò mò thanh sam nam tử đã đột phá kiểu gì, thế nhưng hắn ta hiểu, mọi thứ đã không còn ý nghĩa gì với mình nữa.