Chương 3078: Là tự hắn nói
Chương 3078: Là tự hắn nói
Bạch hồ có chín đuôi, toàn thân trắng như tuyết, rất đẹp mắt!
Nhìn thấy bạch hồ này, Tiểu Bạch đột nhiên có chút hưng phấn, nàng chỉ vào bạch hồ, bàn chân nhỏ điên cuồng vẫy vẫy.
Hiển nhiên bảo bối mà nàng nói chính là bạch hồ này!
Mà lúc này, bạch hồ cũng đang nhìn Tiểu Bạch, ánh mắt tràn đầy sự tò mò!
Diệp Huyền đột nhiên nói: "Đi chơi cùng với chúng ta không?"
A Mộc Liêm nhìn hắn rồi sững sờ.
Trực tiếp như vậy sao?
Bạch hồ đột nhiên nhìn Diệp Huyền, khi nhìn thấy hắn, ánh mắt đột nhiên trở nên lạnh lẽo!
Ánh mắt không hề thân thiện!
Diệp Huyền không nói nên lời sau khi nhìn thấy cảnh này, cha hắn sẽ không bắt nạt cả con cáo trắng này đâu đúng không?
Không thể nào!
Cha mình hình như không phải người thích cậy lớn ức hiếp nhỏ!
Lúc này, Nhị Nha đột nhiên nói: "Có đồng ý đi cùng với chúng ta không?"
Nếu đã là một sinh vật sống thì không thể bị ép buộc!
Hơn nữa, bạch hồ này còn là yêu thú!
Bạch hồ nhìn Nhị Nha, Nhị Nha liếm kẹo hồ lô: "Ăn uống no say, chơi bời thỏa thích!"
Tiểu Bạch vội vàng gật đầu, bàn chân nhỏ vẫy vẫy, một luồng tử khí bay về phía bạch hồ!
Khi tử khí bay đến trước mặt bạch hồ, đôi mắt bạch hồ đột nhiên hiện lên vẻ hưng phấn, nàng ta lập tức hít vào, hấp thu hết tử khí.
Sau khi hít xong, bạch hồ lại nhìn Tiểu Bạch, Tiểu Bạch nhoẻn miệng cười, vẫy tay.
Bạch hồ có chút do dự!
Lúc này, Nhị Nha đột nhiên nói: "Chúng ta đi thôi!"
Tiểu Bạch quay đầu nhìn nàng, Nhị Nha gật đầu: "Đi thôi!"
Nói xong, nàng dẫn Tiểu Bạch vẫn muốn bày tỏ cái gì đó rời đi.
Ba người Diệp Huyền cũng lập tức quay đầu.
Tất nhiên là họ hiểu ý của Nhị Nha!
Đây là lạt mềm buột chặt!
Quả nhiên, đúng lúc này, bạch hồ đột nhiên lặng lẽ xuất hiện trước mặt mọi người.
Bạch hồ nhìn Tiểu Bạch: "Ta sẽ đi cùng ngươi!"
Tiểu Bạch cười tươi, có chút hưng phấn.
Nhị Nha đột nhiên nói: "Ngươi có khả năng đặc biệt nào không?"
Rõ ràng, Nhị Nha vẫn lý trí hơn.
Bạch hồ nói: "Mị hoặc!"
Nhị Nha chớp mắt: "Mị hoặc?"
Bạch hồ nói: "Ta có thể mê hoặc trái tim của con người!"
Nhị Nha suy nghĩ một lúc, rồi chỉ vào Diệp Huyền ở bên cạnh: "Ngươi thử với Tiểu Huyền Tử đi!"
Diệp Huyền: "..."
Bạch hồ nhìn Diệp Huyền, Diệp Huyền hỏi: "Ngươi biết phụ thân ta sao?"
Vẻ mặt bạch hồ khá lạnh lùng: "Năm đó hắn ta đã từng đến đây!"
Diệp Huyền hỏi: "Sau đó thì sao?"
Bạch hồ nói: "Hắn ta đã từng hứa sẽ đưa ta ra ngoài, nhưng sau đó lại không thấy hắn ta nữa!"
Diệp Huyền suy nghĩ một chút rồi nói: "Tại sao hắn ta lại hứa đưa ngươi ra ngoài?"
Bạch hồ lắc đầu: "Không có lý do, là hắn ta đến tìm ta, hỏi ta có muốn ra ngoài không, sau đó nói sẽ đưa ta ra ngoài!"
Lông mày Diệp Huyền nhíu lại!
Lúc này, bạch hồ lại nói: "Theo như ta biết, hắn ta không chỉ nói câu này với một mình ta mà đã nói với hầu hết người, linh hồn và yêu thú ở đây! Nhưng hắn ta đã không đưa bất kỳ ai trong số họ ra ngoài! Cái tên đại lừa đảo!"
Diệp Huyền: "..."
Nghe được lời của bạch hồ, Diệp Huyền lập tức có hơi cạn lời.
Rốt cuộc thì cha hắn có ý gì đây?
Đồng ý với nhiều người như thế nhưng lại không thực hiện lời hứa!
Hơn nữa, còn gọi mình vào đây nữa chứ.
Nghĩ đến đây, đột nhiên hắn ngẩn ra.
Lẽ nào, cha hắn kêu hắn vào đây để cứu mấy người này?
Diệp Huyền trầm tư.
Hoàn toàn có khả năng này lắm!
Tuy rằng cha thích đào hố cho mình nhưng sẽ không làm ra mấy chuyện vô vị. Mình muốn vào đây, hắn ta kêu mình báo tên của hắn ta, dù rằng cũng có thành phần hại người nhất định nhưng chắc chắn không chỉ đơn giản là hại người thôi đâu.
Nếu mình cứu mấy người này ra vậy đối với mình mà nói chắc chắn là một viện trợ lớn.
Phải biết rằng, phần lớn người ở đây đều là cường giả Ý cảnh hết!
Tuy rằng mấy cường giả Ý cảnh này có hơi quái.
Hắn luôn có một loại cảm giác, đó chính là mấy cường giả Ý cảnh tại nơi này không phải cường giả Ý cảnh thật sự, cảm giác khác hẳn với hư ảnh mà hắn đã đối luyện ở Khai Thiên tộc.
Ngụy Ý cảnh?
Diệp Huyền lắc đầu, cho dù có phải là Ý cảnh hay không thì thực lực của bọn họ vẫn không có gì để bàn cãi.
Nếu có thể đi theo mình vậy cũng coi như có thêm vài phần thắng khi đối đầu với Dị Duy tộc rồi!
Nghĩ đến đây, Diệp Huyền nhìn về phía bạch hồ: "Thật không dám giấu gì, chuyến này ta tới đây chính là để cứu các vị ra ngoài!"
A Mộc Liêm liếc mắt nhìn hắn, trong mắt lóe lên vẻ nghi ngờ.
Bạch hồ nhìn Diệp Huyền: "Cứu chúng ta ra ngoài?"
Diệp Huyền gật đầu và nói với vẻ đường hoàng: "Chính xác, cha ta kêu ta tới đây thực hiện lời hứa năm đó của hắn ta với các vị!"
Bạch hồ hỏi: "Vậy tại sao hắn ta không tự mình tới?"
Diệp Huyền cười đáp: "Vì hắn ta còn có chuyện rất quan trọng phải làm."
Bạch hồ hỏi tiếp: "Chuyện quan trọng gì?"
Diệp Huyền nhìn đối phương: "Các hạ, tại sao cha ta lại đồng ý với ngươi rằng sẽ cứu ngươi ra ngoài? Là vì các hạ đã từng giúp hắn ta chuyện gì hay là hắn ta đã nợ các hạ thứ gì?"
Bạch hồ im lặng một lúc lâu rồi lắc đầu: "Đều không phải, là tự hắn ta nói thế..."