Chương 3079: Người này thật sự mới chỉ là Nhập Thần cảnh thôi sao?
Chương 3079: Người này thật sự mới chỉ là Nhập Thần cảnh thôi sao?
Diệp Huyền cười bảo: "Nếu các hạ chưa từng giúp hắn ta chuyện gì và hắn ta cũng không nợ ngươi thứ gì, vậy dựa vào cái gì mà đòi hắn ta phải cứu các ngươi ra ngoài?"
Bạch hồ nhìn hắn: "Thì tự hắn ta đồng ý đấy chứ!"
Diệp Huyền hỏi tiếp: "Hắn ta đồng ý cứu ngươi ra ngoài nhưng có nói thời gian chính xác không?"
Bạch hồ hơi nhíu mày.
Diệp Huyền cười nói: "Xem ra là không rồi!"
Bạch hồ liếc mắt nhìn hắn: "Ngươi muốn nói gì?"
Diệp Huyền hỏi ngược lại: "Các hạ, theo quan điểm của ta thì hắn ta cũng không nợ ngươi, nếu đã không nợ ngươi vậy ngươi dựa vào cái gì mà muốn hắn ta phải tới cứu mình? Hắn chỉ từng đồng ý với ngươi nhưng bây giờ không phải ta đã tới cứu các ngươi rồi hay sao?"
Bạch hồ lắc đầu: "Ngươi quá yếu!"
Diệp Huyền lắc đầu cười: "Ngươi còn chê nữa cơ à... nếu ta là cha ta thì ta chắc chắn sẽ không cứu các ngươi."
Hai mắt bạch hồ hơi híp lại: "Ngươi có ý gì?"
Diệp Huyền cười đáp: "Hắn ta đã từng đồng ý sẽ cứu ngươi nhưng dựa vào cái gì ngươi cho rằng hắn ta nhất định phải cứu mình? Bộ hắn nợ ngươi chắc?"
Bạch hồ im lặng.
Diệp Huyền lại nói: "Có trả giá thì mới có được, thế ngươi đã trả cái gì chưa?"
Bạch hồ liếc mắt nhìn hắn: "Ngươi muốn cái gì?"
Diệp Huyền cười lạnh: "Ta chẳng muốn cái gì hết, ngươi tiếp tục ở lại nơi này đi!"
Nói rồi, hắn nhìn về phía Nhị Nha và Tiểu Bạch: "Chúng ta đi!"
Nhị Nha gật đầu: "Được."
Một nhóm người quay đầu rời đi.
Diệp Huyền có hơi bực mình rồi đấy!
Hắn không biết rốt cuộc giữa cha mình và mấy người này đã xảy ra chuyện gì nhưng thái độ của mấy người này khiến hắn vô cùng bất mãn!
Mấy người này coi sự giúp đỡ của người khác đối với bọn họ là lẽ đương nhiên vậy!
Phỏng chừng chính vì có nguyên nhân ở phương diện này cho nên năm ấy cha mới chọn rời đi.
Ta có thể giúp ngươi nhưng ngươi không thể coi sự giúp đỡ ấy là chuyện hiển nhiên được.
Dù sao thì cũng không ai nợ ai điều gì.
Mà cha kêu mình vào đây báo tên của hắn ta, có lẽ là vì muốn mình chấm dứt nhân quả năm đó, nhưng bây giờ xem ra, phần nhân quả năm đó đã từ từ biến thành nghiệt nhân rồi!
Diệp Huyền thật sự muốn bốc hỏa.
Cha cũng thế, sao lại ném cục diện rổi ắm này cho mình chứ?
Ngay đúng lúc này, đột nhiên bạch hồ kia lại xuất hiện trước mặt đám người Diệp Huyền.
Bạch hồ nhìn Tiểu Bạch: "Ta đi theo nàng ta!"
Diệp Huyền cười bảo: "Dựa vào cái gì phải cho ngươi theo?"
Bạch hồ liếc mắt nhìn hắn: "Ta chính là linh hồ, nếu đi theo nàng ta thì nàng ta cũng có lợi ích!"
Nghe vậy, Tiểu Bạch chớp mắt, quay sang nhìn Nhị Nha với vẻ hơi nghi ngờ, ta có lợi ích gì cơ?
Diệp Huyền nhìn về phía Nhị Nha: "Tiểu Bạch có lợi ích không?"
Nhị Nha liếc mắt nhìn bạch hồ: "Ta cũng rất tò mò muốn biết ngươi theo Bạch nhà ta thì Bạch nhà ta có lợi ích gì đấy?"
Ánh mắt bạch hồ dần trở nên lạnh lùng, sắc mặt của Nhị Nha thì vẫn bình tĩnh: "Ngươi muốn đánh nhau sao?"
Lúc này, Tiểu Bạch nắm lấy tay của nàng, lắc đầu.
Đối với thiên địa chi linh, Tiểu Bạch vẫn luôn có lòng tốt bụng.
Nàng tới tìm bạch hồ này, nguyên nhân chủ yếu là muốn dẫn đối phương đi chứ không phải muốn nô dịch người ta.
Nàng có thể giúp bạch hồ này thăng cấp.
Nhưng bây giờ, nàng cũng đã hơi khó chịu với bạch hồ này rồi!
Có hai nguyên nhân ở đây!
Thứ nhất, thái độ của bạch hồ này đối với chủ nhân có vấn đề.
Thứ hai, thái độ của bạch hồ này đối với nàng cũng có vấn đề nốt.
Nhị Nha nhún vai: "Được, ta không giận. Tiểu Huyền Tử, chúng ta đi thôi!"
Diệp Huyền gật đầu.
Một nhóm người tiếp tục đi.
Bạch hồ liếc mắt nhìn đám người Nhị Nha, ánh mắt dần lạnh lẽo.
Đúng lúc này, Nhị Nha ở đằng xa đột nhiên dừng bước chân rồi quay đầu nhìn về phía Bạch Hồ: "Ngươi đang khiêu khích ta đấy à?"
Rất dễ nhận thấy, nàng đã cảm giác được ác ý tới từ đối phương rồi.
Bạch hồ lạnh lùng nhìn Nhị Nha và Diệp Huyền: "Các ngươi sẽ phải hối hận!"
Nói rồi, nàng ta quay người rời đi.
Nhị Nha chậm rãi nắm tay phải lại, mà lúc này, Diệp Huyền đã lao ra ngoài.
Không phí lời thêm nữa mà trực tiếp xuất một tăm đường Bạt Kiếm Thuật!
Trong nháy mắt hắn rút kiếm, một tiếng kiếm minh vọt thẳng lên trời, vang vọng khắp quần thể núi non!
Nhìn thấy Diệp Huyền đột nhiên ra tay, sắc mặt bạch hồ kia lập tức thay đổi, nàng ta quay phắt người lại, tay phải vỗ mạnh về phía trước, trong nháy mắt, chín cái đuôi cáo dựng thẳng sau lưng nàng ta.
Lúc này, kiếm của Diệp Huyền đã lao tới!
Ầm!
Chín cái đuôi cáo kia lập tức nổ banh xác, còn bạch hồ thì trực tiếp lùi về sau hơn nghìn trượng.
Mà không gian nơi nàng ta đi qua đều sụp đổ dần và tan biến!
Nhìn thấy một nhát kiếm này của Diệp Huyền, sắc mặt của A Mộc Liêm và Lý Thiên Hoa đứng cách đó không xa lập tức thay đổi!
Đặc biệt là Lý Thiên Hoa.
Thực lực trong một nhát kiếm này của Diệp Huyền hoàn toàn không phải là thứ mà một cường giả Nhập Thần nên có.
Người này thật sự mới chỉ là Nhập Thần cảnh thôi sao?
Cách đằng xa, Diệp Huyền cầm kiếm đi về phía bạch hồ kia: "Ngươi nói ta sẽ hối hận vậy nói nghe xem, tại sao ta phải hối hận?"
Bạch hồ nhìn chằm chằm vào hắn, trong mắt tràn đầy vẻ kiêng dè!
Một nhát kiếm vừa rồi của Diệp Huyền, tuy rằng không trực tiếp chém chết nàng ta nhưng cũng đã khiến nàng ta bị thương nặng.
Vẻ mặt của Diệp Huyền trở nên dữ tợn: "Không cho ngươi theo thì ngươi muốn báo thù? Con mẹ nó, ngươi nghĩ lão tử là không khí à?"
Vừa dứt lời, hắn đã lao thẳng tới!