Chương 3080: Di sản
Chương 3080: Di sản
Sắc mặt của bạch hồ kia chợt thay đổi, nàng ta quay người trực tiếp hóa thành một đạo bạch quang biến mất ở đằng xa.
Trốn rồi!
Rõ ràng là nàng ta không chắc chắn mình có thể đỡ được đường kiếm thứ hai của Diệp Huyền!
Sau khi chém hụt một đường, Diệp Huyền còn định đuổi theo nhưng đúng lúc này, Nhị Nha ở bên cạnh đột nhiên nói: "Tiểu Huyền Tử, bỏ đi!"
Diệp Huyền nhìn về phía nàng, Nhị Nha lắc đầu: "Tiểu Bạch nói mặc kệ nàng ta! Nếu nàng ta còn tới gây sự thì Tiểu Bạch sẽ thu phục!"
Diệp Huyền nghĩ ngợi một lúc sau đó quay đầu liếc mắt nhìn xung quanh, hắn nói với giọng dữ tợn: "Tới nữa thử xem!"
Nói rồi, hắn nhìn về phía Nhị Nha: "Chúng ta đi!"
Một nhóm người tiếp tục lên đường.
Dọc theo đường đi, sắc mặt của Diệp Huyền rất lạnh lùng, tay phải nắm chặt thanh kiếm kèm vỏ!
Kiếm này vẫn là kiếm của thanh sam nam tử!
Nhị Nha ở bên cạnh liếc mắt nhìn hắn: "Tiểu Huyền Tử, chớ có tức giận!"
Diệp Huyền nhẹ giọng đáp: "Không giận!"
Nói rồi, hắn nhìn về phía xa rồi bảo: "Chúng ta ngự khí bay đi!"
Ngự khí bay!
A Mộc Liêm nhìn hắn: "Ngươi chắc chứ?"
Diệp Huyền cười bảo: "Dù sao cho dù chúng ta có đi chậm như thế thì bọn họ cũng sẽ không dừng tay, không phải sao?"
A Mộc Liêm gật đầu: "Cũng đúng."
Diệp Huyền ngự kiếm bay lên, ở phía chân trời, hắn liếc mắt nhìn xuống dưới và nhanh chóng tìm được cái hồ mà cha hắn đã bảo, mà bên cạnh hồ đó có một ngôi miếu cổ xưa thật!
Rõ ràng đây chính là thần miếu đó.
Lúc này, A Mộc Liêm xuất hiện bên cạnh hắn, nàng nhìn ngôi miếu kia: "Đây chính là mục tiêu trong chuyến đi này của ngươi?"
Diệp Huyền gật đầu.
A Mộc Liêm liếc mắt nhìn xung quanh ngôi miếu, quanh miếu vô cùng trống trải, một ngón núi lớn cách ngôi miếu gần nhất cũng phải cách mấy dặm.
Mà phía trước ngôi miếu đó còn có một pho tượng!
Diệp Huyền đột nhiên nói: "Chúng ta đi thôi!"
A Mộc Liêm gật đầu.
Mọi người đang định tiếp tục đi thì đúng lúc này, một tiếng quát giận dữ chợt vang lên trong dãy núi bên dưới: "Thật to gan, vậy mà lại dám to gan trắng trợn..."
Ngay lúc ấy, đột nhiên Diệp Huyền lao thẳng xuống dưới, ngay sau đó một tiếng kiếm minh bất chợt vang vọng khắp sơn mạch đó. Tiếp đấy, một cái đầu máu me đầm đìa bay vút lên trời, biến thẳng vào tầng mây rồi sau đó lại từ từ rơi xuống.
Lúc này, Diệp Huyền đã quay trở về bên cạnh đám người A Mộc Liêm, mà thanh kiếm trong tay hắn còn đang nhỏ máu!
Hắn nói: "Tiếp tục đi!"
Một nhóm người lại đi tiếp.
Mà lần này đã yên tĩnh hơn rất nhiều rồi!
Không lâu sau, đám người Diệp Huyền đã tới bên cạnh cái hồ kia, vừa mới đáp xuống đất là cái hồ đột nhiên sôi sục.
Diệp Huyền quay người nhìn về phía cái hồ đó, đột nhiên có một hư ảnh xuất hiện trong hồ: "Đừng tiến thêm!"
Diệp Huyền nhìn hư ảnh đó: "Tại sao?"
Hư ảnh đáp: "Đó là cấm địa của nơi này."
Cấm địa.
Diệp Huyền quay đầu liếc mắt nhìn thần miếu kia sau đó nói: "Rất nguy hiểm sao?"
Hư ảnh bảo: "Nhìn ta xem!"
Diệp Huyền nhìn hư ảnh, hư ảnh nói: "Ta bị giam cầm ở nơi này!"
Diệp Huyền hỏi: "Bên trong đó có gì thế?"
Hư ảnh đáp: "Không biết."
Diệp Huyền hơi nhíu mày: "Không biết?"
Hư ảnh nói: "Chắc là cha ngươi biết đấy."
Diệp Huyền hỏi: "Ngươi biết cha ta sao?"
Hư ảnh bảo: "Năm đó hắn ta đã từng tới đây sau đó đi vào trong!"
Diệp Huyền quay đầu liếc mắt nhìn thần miếu đó tiếp, trong lòng hắn thấy hơi tò mò, rốt cuộc thì bên trong này có gì vậy?
Lúc này, đột nhiên hư ảnh kia nói: "Tiểu hữu, có thể cứu ta ra ngoài được không?"
Diệp Huyền quay sang nhìn hư ảnh, hư ảnh bảo: "Nếu tiểu hữu chịu giúp đỡ vậy tại hạ bằng lòng đi theo tiểu hữu, làm trâu làm ngựa cho ngươi! Ta xin thề với thần linh, nếu như ta vi phạm lời thế thì nhất định sẽ không được chết tử tế."
Cùng với lời thề của hư ảnh, đột nhiên mặt hồ lăn tăn gợn sóng.
Rõ ràng, một lời thề chính là một nhân quả!
Diệp Huyền nhìn hư ảnh: "Ta phải cứu ngươi thế nào?"
Hư ảnh nói: "Rất đơn giản, kêu vị tiểu cô nương bên cạnh tiểu hữu ra tay là được ngay!"
Nhị Nha!
Diệp Huyền nhìn về phía Nhị Nha, Nhị Nha lại bảo: "Để Tiểu Bạch lên đi!"
Tiểu Bạch nhoẻn miệng cười, nàng nhìn hư ảnh bên dưới, cái mũi hít nhẹ một cái, trong nháy mắt, vô số linh khí đã chảy về phía nàng.
Rất nhanh, trên mặt hồ kia như có thứ gì đó đang tan biến.
Một lúc sau, một nam tử trung niên ngoi lên khỏi mặt nước!
Sau khi ra ngoài, hắn ta tham lam hít sâu một hơi rồi nhìn về phía Diệp Huyền, hơi hành lễ: "Đa tạ tiểu hữu đã cứu mạng!"
Diệp Huyền cười nói: "Nếu bây giờ ngươi đi thì ta cũng không làm được gì ngươi cả!"
Nam tử trung niên lại lắc đầu: "Nam nhân nói phải giữ lời."
Diệp Huyền nghĩ ngợi rồi lại bảo: "Ba năm! Ngươi đi theo ta ba năm là được, ba năm sau ngươi có thể thoải mái rời đi."
Nghe vậy, nam tử trung niên lập tức hành lễ: "Đa tạ!"
Diệp Huyền quay người nhìn về phía thần miếu kia, thật ra hắn cũng thấy hơi hoang mang.
Không phải cha hắn thật sự chỉ đơn giản là muốn đào hố cho hắn đấy chứ?
Đúng lúc này, đột nhiên cánh cửa lớn của thần miếu kia mở ra, một giọng nói truyền ra từ bên trong: "Thiếu chủ, đợi ngươi lâu lắm rồi đó!"
Thiếu chủ!
Diệp Huyền sững sờ.
Gọi mình hả?
Lẽ nào đây là di sản mà cha để lại cho mình sao?
Hắn lập tức nổi lên hứng thú.
Không đúng, di sản...
Hình như cha vẫn chưa mất thì phải...