Chương 3088: Ta hối hận rồi
Chương 3088: Ta hối hận rồi
Bên bờ hồ.
Diệp Huyền tìm được thanh sam nam tử.
Thanh sam nam tử mỉm cười: "Ngồi đi!"
Diệp Huyền ngồi bên cạnh hắn ta, thanh sam nam tử cười ha ha: "Ta biết mà, ngươi sẽ không chọn nhận cái lệnh bài kia!"
Diệp Huyền nói: "Là một bài kiểm tra à?"
Thanh sam nam tử gật đầu: "Coi như là vậy!"
Diệp Huyền quay đầu nhìn hắn ta: "Nếu như ta lấy lệnh bài kia thì sao?"
Thanh sam nam tử mỉm cười: "Ngươi vẫn là con trai của ta, ta sẽ bảo vệ ngươi cả đời!"
Nghe vậy, Diệp Huyền bỗng thấy ấm áp: "Biết vậy ta đã lấy lệnh bài cho rồi!"
Thanh sam nam tử bật cười ha ha: "Ngươi sẽ không lấy lệnh bài!"
Diệp Huyền lấy làm lạ hỏi: "Tại sao?"
Thanh sam nam tử nhìn hắn: "Tại vì ngươi là con trai ta!"
Diệp Huyền: "..."
Thanh sam nam tử ngẩng đầu nhìn về phía xa xa, hắn ta khẽ nói: "Ngươi biết tiếp theo đây ngươi sẽ phải đối mặt với điều gì không?"
Diệp Huyền gật đầu: "Ta biết!"
Thanh sam nam tử mỉm cười: "Có tự tin tự mình đối mặt không?"
Diệp Huyền hỏi: "Nếu như ta không chống đỡ được thì sao?"
Thanh sam nam tử cười nói: "Không chống đỡ được thì cứ gọi ta! Ta vẫn luôn ở đây!"
Diệp Huyền nhìn hắn: "Trước kia ngươi nuôi thả ta chỉ đơn giản là muốn rèn luyện ta?"
Thanh sam nam tử khẽ nói: "Ta hối hận rồi!"
Hối hận!
Diệp Huyền sững sờ.
Thanh sam nam tử mỉm cười: "Mấy năm nay ta nên ở bên ngươi, cùng ngươi trưởng thành."
Diệp Huyền không đáp lời.
Thanh sam nam tử khẽ vỗ vai hắn: "Đừng trách cha nhé?"
Diệp Huyền trầm mặc hồi lâu rồi ngẩng đầu nhìn thanh sam nam tử: "Có lợi ích gì không?"
Vẻ mặt thanh sam nam tử như hóa đá, hắn ta vỗ vào đầu Diệp Huyền một cái, mắng: "Có cái đầu ngươi ấy! Tên tiểu tử nhà ngươi thèm ăn đòn lắm!"
Diệp Huyền mỉm cười, sau đó nói: "Cha này, trước khi ngươi đi, ta có thể đưa ra vài yêu cầu không?"
Thanh sam nam tử gật đầu: "Nói đi!"
Diệp Huyền trầm giọng nói: "Ta muốn Tiểu Bạch và Nhị Nha đi cùng ta!"
Thanh sam nam tử lắc đầu: "Không được, các nàng đi theo ngươi thì ngươi sẽ càng nguy hiểm. Nhất là Tiểu Bạch, nếu nàng ấy đi theo ngươi thì ngươi sẽ thảm đến mức không nỡ nhìn mất!"
Diệp Huyền đang định nói gì đó thì thanh sam nam tử mỉm cười: "Ta hiểu ý của ngươi, ngươi muốn tử khí của nàng ấy, đúng chứ?"
Diệp Huyền gật đầu.
Thanh sam nam tử búng tay, một cái nạp giới xuất hiện trước mặt Diệp Huyền.
Diệp Huyền lấy làm lạ: "Đây là?"
Thanh sam nam tử nói: "Đại đạo nguyên tinh, có hơn một vạn viên đấy. Nếu như ngươi sử dụng hợp lí thì muốn bồi dưỡng được một nhóm các cường giả Ý cảnh cũng không phải chuyện gì khó!"
Diệp Huyền lập tức nhận lấy nạp giới. Có vẻ như hắn đã nhớ ra điều gì đó, bèn nói: "Đại đạo bản nguyên đã không còn nữa rồi cơ mà? Tại sao ngươi lại có loại tinh thạch này?"
Thanh sam nam tử mỉm cười: "Vũ trụ này và Dị Duy Giới không có cũng không có nghĩa là những nơi khác không có!"
Nghe vậy, vẻ mặt Diệp Huyền dần trở nên nghiêm trọng: "Rốt cuộc vũ trụ này lớn đến mức nào?"
Thanh sam nam tử lắc đầu: "Ta cũng không biết, có điều ta thấy vũ trụ này vô cùng vô tận."
Diệp Huyền trầm giọng nói: "Vô hạn?"
Thanh sam nam tử gật đầu: "Là vô hạn!"
Diệp Huyền khẽ nói: "Cha, ngươi có thể kể vài chuyện thú vị ở vũ trụ này không?"
Thanh sam nam tử mỉm cười: "Sau này ngươi tự đi tìm hiểu!"
Diệp Huyền gật đầu: "Được!"
Thanh sam nam tử lại nói: "Ta phải đi rồi!"
Diệp Huyền nhìn hắn ta: "Đi đâu?"
Thanh sam nam tử mỉm cười: "Vũ trụ lớn như vậy, ta muốn đi tìm hiểu, thuận tiện tìm đối thủ luôn! Dẫu sao thì bây giờ ba người chúng ta cũng cô đơn quá! Loại cô đơn này ngươi không cảm nhận được đâu."
Diệp Huyền trầm giọng nói: "Các ngươi rất muốn bị đánh bại à?"
Thanh sam nam tử gật đầu: "Đúng vậy! Bởi vì chỉ khi bị đánh bại thì chúng ta mới tiến bộ thêm một bước được! Thực ra..."
Nói đến đây, hắn ta không nói nữa.
Diệp Huyền thấy tò mò: "Thực ra gì cơ?"
Thanh sam nam tử khẽ nói: "Ta và Thiên Mệnh lo lắng cho ngươi, chúng ta hi vọng ngươi bình an, nhưng lại mong ngươi có thể trưởng thành, mạnh hơn bọn ta! Ngươi hiểu ý của ta không?"
Diệp Huyền gật đầu: "Ta hiểu!"
Thanh sam nam tử đứng dậy, hắn ta mỉm cười: "Vậy thì chúng ta tạm biệt nhau tại đây thôi!"
Diệp Huyền nhìn hắn ta: "Ngươi đưa cả mẹ đi sao?"
Thanh sam nam tử mỉm cười: "Ngươi muốn ta đưa nàng ấy đi không?"
Diệp Huyền gật đầu: "Nàng ấy đã quá khổ cực rồi!"
Thanh sam nam tử bật cười ha ha, hắn ta quay đầu nhìn: "Nam Nhi, nghe thấy chưa?"
Diệp Huyền quay người nhìn, ở phía không xa, một nữ tử đang bước tới!
Là Đông Lý Nam!
Lúc này, trên gương mặt Đông Lý Nam là hai hàng nước mắt.
Nàng bước đến trước mặt Diệp Huyền rồi lại liếc nhìn thanh sam nam tử: "Ta muốn ở lại với hắn!"
Thanh sam nam tử lắc đầu: "Đi với ta đi! Con đường tiếp theo của hắn phải để hắn tự đi!"
Đông Lý Nam đang định nói gì đó thì lúc này, Diệp Huyền bỗng bảo: "Mẹ, ngươi đi theo hắn ta đi!"
Nghe vậy, cơ thể Đông Lý Nam khẽ rung lên. Nàng quay người nhìn Diệp Huyền, run rẩy nói: "Ngươi... ngươi gọi ta là gì..."
Diệp Huyền mỉm cười: "Mẹ!"
Đông Lý Nam trào nước mắt.
Thấy vậy, Diệp Huyền bèn thở dài. Hắn kéo tay Đông Lý Nam: "Ta không hận ngươi nữa! Cũng không hận cha nữa!"
Đông Lý Nam nắm chặt lấy tay hắn: "Huyền Nhi..."
Diệp Huyền mỉm cười: "Để ta tự trưởng thành đi! Ta tin rằng mình sẽ không thua kém gì cha đâu!"
Nghe vậy, thanh sam nam tử bèn bật cười ha ha: "Tiểu tử, không phải cha đả kích ngươi đâu nhưng ngươi muốn vượt qua ta là điều vô cùng khó đó. Trên vũ trụ này e là không có người thứ hai ưu tú như cha ngươi đâu!"
Diệp Huyền: "..."
Đông Lý Nam trừng mắt nhìn thanh sam nam tử: "Ngươi chỉ biết khoác lác thôi, năm xưa ngươi bị Thiên Mệnh đánh thê thảm lắm đó!"
Nghe vậy, sắc mặt thanh sam nam tử bèn sầm xuống. Đây là chuyện không mấy tốt đẹp nhất của hắn ta!
Đông Lý Nam nhìn Diệp Huyền, nàng cười: "Sau này ngươi nhất định phải vượt qua hắn ta!"
Diệp Huyền bật cười ha ha, sau đó nói: "Cha, mẹ, các ngươi đi đi!"
Thanh sam nam tử nhìn hắn: "Ngươi tự sắp xếp được chứ?"
Diệp Huyền gật đầu: "Được!"
Thanh sam nam tử mỉm cười: "Được!"
Nói đoạn, hắn ta bèn quay người nhìn Nhị Nha và Tiểu Bạch: "Chúng ta phải đi rồi!"
Nhị Nha chớp mắt: "Đi thôi!"
Thanh sam nam tử chớp mắt: "Các ngươi sắp phải tạm biệt Tiểu Huyền Tử rồi! Chẳng lẽ không tặng hắn chút gì đó sao?"
Nhị Nha sa sầm mặt: "Dương ca, sao ngươi còn lừa cả ta và Tiểu Bạch vậy?"
Thanh sam nam tử cười ha ha.
Nhị Nha đưa Tiểu Bạch tới trước mặt Diệp Huyền. Diệp Huyền vội lấy hai cái nạp giới ra đưa cho hai người họ: "Trong này toàn là kẹo hồ lô thôi, đủ để các ngươi ăn rất lâu đó! Hơn nữa còn do đích thân ta làm!"
Kẹo hồ lô!
Hai mắt Nhị Nha và Tiểu Bạch sáng lên!
Nhị Nha nhìn Diệp Huyền: "Tiểu Huyền Tử, ngươi muốn gì nào?"
Diệp Huyền vội lắc đầu: "Không không, ta không cần gì hết!"
Nhị Nha lại lắc đầu, nàng xòe tay ra, sau đó lấy nạp giới đưa cho Diệp Huyền.