Chương 3092: Hạ quyết tâm
Chương 3092: Hạ quyết tâm
Bạch quần nữ tử nhìn Diệp Huyền phía bên trong ngôi nhà trúc, nàng ta khẽ nói: "Hắn cho Sơn Lâm đại đạo nguyên tinh trước mặt chúng ta như vậy là đang muốn nói với chúng ta rằng hắn muốn những người nghe lời! Chỉ người nghe lời mới có đại đạo nguyên tinh!"
Nói đoạn, nàng ta bèn liếc nhìn mọi người: "Giờ ai có cốt khí có thể rời đi!"
Tuy nhiên, không một ai động đậy!
Đi ư?
Có đánh chết bọn họ cũng không đi!
Bạch quần nữ tử nói: "Nếu đã không đi thì tỏ rõ thái độ và vị trí của mình đi!"
Nói đoạn, nàng ta bèn đi về phía ngôi nhà trúc.
Mọi người nhìn bạch quần nữ tử, bọn họ thấy nghi hoặc, nàng ta đang định làm gì vậy.
Bạch quần nữ tử đi tới trước mặt Diệp Huyền. Diệp Huyền nhìn nàng ta, bạch quần nữ tử cũng nhìn hắn, nàng ta cúi người nói thầm bên tai Diệp Huyền vài câu.
Diệp Huyền trầm giọng một lát rồi lấy một viên đại đạo nguyên tinh đưa cho bạch quần nữ tử!
Trông thấy cảnh tượng ấy, các cường giả ngụy Ý cảnh bên hồ lập tức sửng sốt!
Vậy thôi đã cho rồi ư?
Các cường giả ngụy Ý cảnh trừng lớn mắt, trên mặt bọn họ tràn ngập vẻ khó tin!
Có nội tình!
Chắc chắn là giao dịch gì đó không muốn cho người khác biết!
Bên hồ, các cường giả ngụy Ý cảnh đều đang nhìn Diệp Huyền, ánh mắt bọn họ trở nên kì lạ!
Chẳng lẽ Diệp thiếu háo sắc?
Háo sắc?
Lúc này, một nữ tử trong đó bước về phía Diệp Huyền!
Trông nữ tử này không tồi, nàng ta mặc váy đỏ, dáng người đẫy đà, trông cứ như một quả đào đã chín, cực kì hấp dẫn!
Nữ tử đi tới trước mặt Diệp Huyền. Diệp Huyền nhìn nữ tử, đang định nói gì đó thì nữ tử đột nhiên mỉm cười: "Diệp thiếu, chúng ta đổi chỗ khác được không?"
"Đổi chỗ khác?"
Ánh mắt Diệp Huyền thoáng hiện vẻ nghi hoặc: "Làm gì vậy?"
Nữ tử cười nói: "Diệp thiếu, ban nãy nữ nhân kia làm gì thì ta đều có thể làm. Không những có thể làm mà ta còn làm được tốt hơn cơ!"
Diệp Huyền chớp mắt: "Có phải ngươi đã hiểu lầm gì đó rồi không?"
Nữ tử chớp mắt, nụ cười của nàng dần trở nên ám muội: "Không có hiểu lầm gì hết! Diệp thiếu, chúng ta đổi sang chỗ khác nhé? Tí nữa ta sẽ khiến Diệp thiếu cảm thấy dễ chịu!"
Diệp Huyền sa sầm mặt mũi: "Ngươi đang quyến rũ ta đấy à?"
Nữ tử mỉm cười: "Diệp thiếu, ngươi sẽ bị ta quyến rũ sao?"
Diệp Huyền quan sát nữ tử. Không thể không nói, dáng người nữ tử này không tồi!
Vưu vật tuyệt thế!
Thấy Diệp Huyền quan sát mình, hai mắt nữ tử lập tức lóe sáng. Nàng ta khẽ kéo y phục, chỉ trong chốc lát một mảng da trắng như tuyết lộ ra trước mặt Diệp Huyền.
"Vớ vẩn!"
Diệp Huyền đột nhiên đứng dậy, phất tay áo: "Sao ta có thể là loại người đó? Ngươi đừng có sỉ nhục ta!"
Nữ tử sững sờ. Lúc này, nàng đột nhiên quay người, phía sau nàng là một nữ tử!
Mệnh Vận pháp tắc!
A Mệnh!
Giờ khắc này, A Mệnh đã đạt tới Ý cảnh!
Ý cảnh thực sự!
A Mệnh nhìn Diệp Huyền, Diệp Huyền mỉm cười: "A Mệnh, ngươi tới rồi!"
A Mệnh khẽ nói: "Không làm phiền ngươi chứ?"
Diệp Huyền vội vàng lắc đầu: "Sao có thể? Ngươi biết đấy, ta không phải loại người đó!"
A Mệnh nhìn hắn, sau đó nhìn nữ tử kia: "Đi ra ngoài!"
Nữ tử không dám chậm trễ, phải biết rằng người này đã đạt đến Ý cảnh!
Hơn nữa còn không phải cường giả Ý cảnh bình thường!
Mấy vũ trụ pháp tắc như A Mệnh đều được Diệp Huyền bồi dưỡng. Thực lực và kiến thức của các nàng, nhất là sự kiểm soát thời gian của các nàng là thứ mà một vài cường giả Ý cảnh không thể nào sánh được!
Nữ tử lui xuống!
A Mệnh nhìn Diệp Huyền: "Hắn ta đi rồi à?"
Diệp Huyền gật đầu.
A Mệnh khẽ gật đầu, nàng liếc nhìn ra bên ngoài, đoạn nói: "Ngươi muốn bọn họ đạt đến Ý cảnh?"
Diệp Huyền gật đầu: "Chúng ta cần nhiều người giúp đỡ hơn!"
A Mệnh trầm giọng nói: "Ta sợ bọn họ sẽ thoát khỏi sự kiểm soát của ngươi!"
Diệp Huyền mỉm cười: "Ta sẽ có chừng mực!"
A Mệnh đang định nói gì đó thì đúng lúc ấy, một nữ tử đột nhiên xuất hiện. Người tới chính là Thời Gian pháp tắc!
Mà lúc này, Thời Gian pháp tắc đã đạt tới Ý cảnh!
Thời Gian pháp tắc trầm giọng nói: "Phong ấn kia sắp biến mất rồi!"
Sắp biến mất rồi!
Diệp Huyền nhíu mày: "Nhanh vậy sao?"
Thời Gian pháp tắc gật đầu.
A Mệnh đột nhiên nói: "Chúng ta đi xem sao!"
Nói đoạn, ba người bèn rời khỏi căn nhà trúc!
Trông thấy mấy người Diệp Huyền biến mất, các cường giả ngụy Ý cảnh bên ngoài không khỏi đưa mắt nhìn nhau, trong mắt bọn họ là vẻ nghi hoặc.
Lúc này, một lão giả đột nhiên nói: "Chư vị, cô nương vừa rồi nói không sai, chúng ta bắt buộc phải tỏ rõ vị trí và thái độ của mình, bằng không chúng ta sẽ mãi mãi không có được sự giúp đỡ của Diệp thiếu!
Hơn nữa, thứ lỗi ta nói thẳng, Diệp thiếu có không ít cường giả Ý cảnh. Với hắn mà nói, chúng ta không có cũng được, có cũng chẳng sao. Nhất là hiện giờ với hắn mà nói, e là chúng ta cũng chẳng có giá trị gì. Chỉ khi đạt đến Ý cảnh, chúng ta mới có giá trị trong mắt Diệp thiếu! Nhưng tiền đề là chúng ta phải đạt Ý cảnh cái đã!"
Mọi người trầm mặc.
Lão giả kia tiếp tục nói: "Dù sao thì lão phu cũng chuẩn bị đi theo Diệp thiếu rồi!"
Rất nhiều cường giả cũng đã âm thầm đưa ra quyết định!
Ba người Diệp Huyền lại tới tinh không chứa phong ấn kia. Còn ở lối ra Dị Duy Giới, hắn phát hiện, đường kiếm khí mà đại ca hắn để lại đã mờ nhạt, gần như trở thành trong suốt!
Sắp biến mất rồi!
Ngoài ra, phù văn mà Diệp Thần để lại xung quanh cũng càng lúc càng nhạt màu!
Phong ấn sắp sửa biến mất rồi!
A Mệnh trầm giọng nói: "Nhiều nhất một tháng nữa là phong ấn ở nơi này sẽ biến mất hoàn toàn. Tới khi ấy, dị duy nhân có thể tiến vào vũ trụ của chúng ta mà không cần kiêng dè gì!"
Một tháng!
Sắc mặt Diệp Huyền sầm xuống, hắn không lên tiếng.
Sinh Mệnh pháp tắc đột nhiên nói: "Ngươi định làm thế nào?"
A Mệnh đang định nói gì đó thì đúng lúc ấy, lốc xoáy phía xa xa đột nhiên rung chuyển dữ dội. Rất nhanh sau đó, một hư ảnh đột nhiên xuất hiện trước lốc xoáy ấy.
Dị duy nhân!
Ba người Diệp Huyền nhìn dị duy nhân, dị duy nhân nói: "Diệp Thần, nghe nói ngươi có rất nhiều chỗ dựa, đúng chứ?"
Diệp Huyền vội vàng lắc đầu: "Đâu có! Ta không có chỗ dựa gì, từ trước đến nay ta không dựa vào bất cứ ai!"
A Mệnh nhìn hắn, vẻ mặt nàng trở nên kì lạ.
Lúc này, dị duy nhân lại nói: "Chúng ta đã điều tra về ngươi, theo như chúng ta được biết thì sau khi ngươi chuyển thế có một muội muội và phụ thân, hai người này chính là chỗ dựa mạnh nhất của ngươi!"
Nghe vậy, Diệp Huyền sững sờ, sau đó sắc mặt hắn bèn thay đổi, chợt kinh hãi nói: "Ngươi... Các ngươi muốn làm gì, các ngươi đừng có đi tìm họ. Chuyện Diệp Huyền ta làm thì một mình ta gánh vác, các ngươi cứ nhắm vào ta đây này, đừng đến tìm bọn họ, nghe rõ chưa!"
Người Dị Duy chỉ nói: "Muộn rồi!"
Diệp Huyền chớp mắt. Ngay sau đó, gương mặt hắn dần trở nên hung dữ, hắn quát: "Đừng có làm hại muội muội và cha ta! Cầu xin các ngươi đừng làm hại bọn họ! Cầu xin các ngươi đấy!"
A Mệnh: "..."