Chương 1832. Hạo Thiên!
Chương 1832. Hạo Thiên!
Chương 1832: Hạo Thiên!
Bát Bộ Thiên Long!
Diệp Huyền ngẩng đầu nhìn lại, hư ảnh Thiên Long thật lớn, toàn bộ cái đầu xuyên qua tinh vực, trên người tản ra một uy áp vô hình.
Thiên Long uy áp!
Một Bát Bộ Thiên Long mạnh nhất trong Thiên Long tộc hiện giờ và cũng là con duy nhất.
Bát Bộ Thiên Long nhìn xuống ba người Diệp Huyền phía dưới: “Đại tế ti, ngươi đang tính đi đâu?”
A Mục chớp mắt, cười nói: “Đi dạo một chút!”
Bát Bộ Thiên Long đột nhiên cười rộ lên: “Đi dạo? Đại tế ti, ngươi thật là nhàn rỗi.”
Nói xong, hắn ta đột nhiên tức giận gầm một tiếng.
Ầm ầm!
Một luồng long uy tràn xuống đỉnh đầu ba người Diệp Huyền, giờ khắc này toàn bộ tinh vực đều sôi trào!
Thấy cảnh này, vẻ mặt Diệp Huyền trở nên nặng nề.
Con Thiên Long Bát Bộ này còn mạnh hơn so với hắn dự liệu!
A Mục nhìn độc cước nữ tử, độc cước nữ tử thì nhìn Diệp Huyền, Diệp Huyền trầm mặc một lúc, sau đó chân phải giậm mạnh một cái, cả người hóa thành một đạo kiếm quang phóng lên trời.
“Trảm!”
Trong tinh không, một đạo kiếm quang sáng chói chém thẳng xuống, long uy kia bị thanh kiếm này đánh tan.
Bát Bộ Thiên Long nhìn xuống Diệp Huyền. Diệp Huyền cầm kiếm đứng đó, hắn cứ nhìn Bát Bộ Thiên Long như vậy, trong mắt không hề có chút sợ hãi nào.
Bát Bộ Thiên Long đột nhiên biến mất, lúc này một nam tử trung niên có dáng người khôi ngô xuất hiện trước mặt Diệp Huyền.
Biến ảo thành người!
Bát Bộ Thiên Long nhìn đối phương: “Nhân loại, thịt Thiên Long có ngon không?”
Diệp Huyền cười đáp: “Hương vị cũng không tệ lắm.”
Bát Bộ Thiên Long gật đầu: “Ta sẽ ăn thịt của ngươi từng chút một, để ngươi nhìn ta ăn, cảm giác này chắc chắn rất kỳ diệu!”
Diệp Huyền lộ vẻ khinh thường: “Ngươi là cái thá gì chứ?”
Vừa dứt lời, hắn đột nhiên biến mất tại chỗ.
Bát Bộ Thiên Long đánh ra một quyền!
Ầm ầm!
Một quyền này đánh ra làm cho cả tinh vực đều run lên!
Mà lúc này kiếm của Diệp Huyền lại đến!
Ầm ầm!
Hắn lập tức bị đánh bay về vị trí ban đầu, mà Bát Bộ Thiên Long cũng lui ra sau hơn mười trượng. Cùng lúc đó, trên tay hắn ta có một vết kiếm thật sâu, còn có cả vết máu!
Bát Bộ Thiên Long nhìn thoáng qua nắm tay của mình mà nhíu mày.
Trong Thiên Tộc, nhục thân của hắn ta tuyệt đối có thể xếp vào danh sách ba người đứng đầu! Đừng nói là ở Thiên Tộc mà cho dù ở toàn bộ thời đại Thần Ma thì nhục thân của hắn ta đều là số một.
Mà hắn ta thật không ngờ lại bị Diệp Huyền đả thương!
Bát Bộ Thiên Long nhìn Thiên Tru Kiếm trong tay hắn, híp mắt lại: “Khó trách Thiên Long của Thiên Long tộc ta không địch lại ngươi, thì ra là có thần kiếm này!”
Nói xong tay phải của hắn ta chậm rãi nắm chặt, trong phút chốc, bốn phía tinh không đột nhiên xuất hiện một luồng sức mạnh thần bí, những luồng sức mạnh này tựa như thủy triều hội tụ tại chỗ Bát Bộ Thiên Long, rất nhanh phía sau đỉnh đầu hắn ta đã xuất hiện một quyền ấn hình rồng hư ảo!
Thấy cảnh này, Diệp Huyền nhíu mày, đây là thuật thần thông gì thế?
Lúc này, giọng của A Mục đột nhiên vang lên: “Đây là Thiên Long Quyền, tuyệt học trong Thiên Long tộc, phải cẩn thận một chút!”
Diệp Huyền gật đầu, cũng không dám khinh thường, tay phải nắm chặt Thiên Tru Kiếm, kiếm ý cường đại và uy lực lặng lẽ ngưng tụ lại, đồng thời hắn đột nhiên biến mất tại chỗ.
Một luồng ánh sáng lạnh lẽo xuất hiện trước trước mặt Bát Bộ Thiên Long.
Bát Bộ Thiên Long híp mắt lại đánh ra một quyền.
Ầm ầm!
Trong nháy mắt, toàn bộ tinh vực trở nên hư ảo, không chịu nổi sức mạnh của một quyền này!
Ầm ầm!
Kiếm quang vỡ vụn, một bóng người bay ra ngoài, đó chính là Diệp Huyền!
Cú bay này ước chừng bay xa mấy trăm trượng!
Sau khi dừng lại, hắn nhìn Bát Bộ Thiên Long.
Mà lúc này, sắc mặt Bát Bộ Thiên Long hơi khó coi vì hắn ta phát hiện một quyền vừa rồi của mình không tạo ra một chút sát thương thực sự nào cho Diệp Huyền.
Bát Bộ Thiên Long nhìn chằm chằm vào đối phương: “Ngươi cũng là bất diệt kim thân!”
Diệp Huyền vỗ ngực nở nụ cười, sau đó đột nhiên biến mất tại chỗ. Ngay sau đó, một thanh kiếm bay đến đỉnh đầu Bát Bộ Thiên Long rồi tàn nhẫn chém xuống.
Bát Bộ Thiên Long mặt không đổi sắc, giơ ngang cánh tay phải đỡ lấy.
Ầm ầm!
Thiên Tru Kiếm chém lên cánh tay phải, Bát Bộ Thiên Long lập tức bạo lui hơn mười trượng, mà trên cánh tay phải của hắn ta còn có một vết kiếm thật sâu, nhưng trong nháy mắt, vết kiếm này đã nhanh chóng biến mất.
Thấy cảnh này Diệp Huyền nhíu mày.
A Mục đột nhiên nói: “Bát Bộ Thiên Long có năng lực tự chữa trị, ngươi không giết được hắn ta! Hắn ta cũng không giết được ngươi!”
Diệp Huyền trầm mặc.
Xét từ trận giao thủ vừa rồi, hắn quả thật không làm gì được Bát Bộ Thiên Long, mà đối phương cũng không làm gì được hắn!
Hai bất diệt kim thân giao thủ chỉ có thể nói là nhàm chán!
Sắc mặt Bát Bộ Thiên Long cũng trở nên khó coi vì hắn ta cũng phát hiện mình không giết được Diệp Huyền!
Nếu hắn ta muốn phân sinh tử cùng Diệp Huyền, phải đánh ít nhất mười ngày mười đêm.
Đúng lúc này, A Mục đột nhiên nhìn Diệp Huyền: “Chúng ta đi!”
Diệp Huyền lui về tinh hạm, mà lúc này, Bát Bộ Thiên Long đột nhiên khôi phục bản thể, ngay sau đó hắn ta từ trên không trung lao xuống đánh thẳng vào tinh hạm.
A Mục nhìn độc cước nữ tử: “Cô nương, chúng ta đi!”
Một lúc sau, nàng dùng tay tạo ra một thủ ấn kỳ lạ và đọc thầm trong miệng, đột nhiên, một thế lực thần bí bao trùm lấy tinh hạm, chỉ trong nháy mắt, tinh hạm đã biến mất trong tinh không, Bát Bộ Thiên Long đánh hụt một chiêu.
Nhìn tinh hạm biến mất, sắc mặt hắn ta trở nên âm trầm, quay đầu nhìn lại: “Vì sao không ra tay?”
Nơi đó không biết tại sao lại xuất hiện một nam tử trung niên.
Hạo Thiên!