Chương 1831. Thông đồng làm bậy
Chương 1831. Thông đồng làm bậy
Chương 1831: Thông đồng làm bậy
Thấy Diệp Huyền không nói lời nào, Tiểu Đạo cảm thấy hơi nhàm chán, nàng phất phất tay: “Các ngươi muốn đi Bất Châu Thần Sơn thì nhanh chóng đi đi, ta không tiễn các ngươi!”
Lúc này, A Mục nháy mắt với Diệp Huyền.
Diệp Huyền hiểu ý, hắn đi tới trước mặt Tiểu Đạo, cười khà khà: “Tiểu Đạo cô nương, ngươi tiễn chúng ta một đoạn đường đi!”
Tiểu Đạo liếc nhìn hắn: “Dựa vào cái gì?”
Diệp Huyền chớp mắt, sau đó cười hì hì: “Tiểu Đạo cô nương, ngươi không tiễn chúng ta thì chúng ta sẽ bị đánh chết mất!”
Tiểu Đạo mặt không đổi sắc: “Không tiễn.”
Diệp Huyền nói: “Lần sau gặp lại tiểu gia hỏa, ta giúp ngươi xin thêm một ít tử khí!"
Tiểu Đạo nhìn hắn, Diệp Huyền nói: “Ta nghiêm túc đấy!”
Tiểu Đạo im lặng một lúc rồi nói: “Đi tìm độc cước nữ tử!”
Nói xong, một luồng sức mạnh thần bí đột nhiên đưa hắn cùng A Mục ra ngoài tiệm cầm đồ!
Diệp Huyền ngẩn người, lúc này A Mục nói: “Chúng ta đi tìm nàng ta!”
Diệp Huyền gật đầu, nhìn lướt qua bốn phía, rất nhanh hắn đã phát hiện ra vị trí của độc cước nữ tử.
Hắn dẫn theo A Mục biến mất tại chỗ.
Rất nhanh hai người đã đi tới bờ sông, độc cước nữ tử vẫn đang giặt quần áo.
Diệp Huyền vội vàng đi tới bên cạnh nàng, giành lấy quần áo trong tay nàng: “Tiền bối, loại công việc nặng nhọc này sao có thể để cho ngươi làm? Cứ để ta!”
Độc cước nữ tử nhìn hắn mà không nói lời nào.
A Mục nhìn Diệp Huyền cần mẫn chịu khó mà che miệng cười.
Độc cước nữ tử đột nhiên quay đầu nhìn A Mục: “Có việc gì?”
Nàng không muốn nói chuyện với Diệp Huyền.
A Mục gật đầu: “Muốn mời cô nương giúp một việc!”
Độc cước nữ tử nhìn nàng: “Giúp việc gì?”
Diệp Huyền bên cạnh đột nhiên nói: “Tiễn chúng ta một đoạn đường!”
Độc cước nữ tử nhìn hắn: “Câm miệng!”
Diệp Huyền: “...”
Độc cước nữ tử quay đầu nhìn A Mục, A Mục nói: “Xin cô nương tiễn chúng ta một đoạn đường!”
Độc cước nữ tử nói: “Tiểu Đạo kêu ngươi đến?”
A Mục gật đầu.
Độc cước nữ tử im lặng.
A Mục nhìn nàng mà nói gì.
Diệp Huyền muốn nói lại thôi, hắn xem như đã hiểu rồi. Độc cước nữ tử và Tiểu Đạo đều không chào đón hắn.
Nhưng hắn nghĩ thế nào cũng không hiểu được, từ khi nào mà mình lại trở nên không được yêu thích như vậy?
Ngay sau đó, độc cước nữ tử đột nhiên nói: “Ta tiễn các ngươi đi!”
Nghe vậy, Diệp Huyền vui vẻ trong lòng, vội vàng buông cái váy trong tay xuống, lúc này độc cước nữ tử đột nhiên quay đầu nhìn hắn một cái: “Giặt sạch cho ta!”
Giặt sạch!
Diệp Huyền: “...”
Sau nửa canh giờ cuối cùng hắn cũng giặt sạch quần áo của độc cước nữ tử.
Độc cước nữ tử dẫn hắn và A Mục đi vào trong tinh không, lòng bàn tay nàng vung lên, một tinh hạm thật lớn xuất hiện trước mặt ba người.
Diệp Huyền nhìn độc cước nữ tử: “Cô nương, sao không dùng Truyền Tống Trận?”
Độc cước nữ tử mặt không đổi sắc: “Không có Truyền Tống Trận! Chỗ đó là cấm địa do Thiên Đạo phong ấn, không có bất kỳ Truyền Tống Trận nào thông tới nơi đó được.”
Diệp Huyền chỉ vào tinh hạm trước mặt: “Chúng ta ngồi cái này đi có an toàn không?”
Độc cước nữ tử lạnh lùng nói: “Không an toàn cũng không có biện pháp khác!”
Diệp Huyền còn muốn hỏi gì nữa, độc cước nữ tử đột nhiên tức giận nói: “Tại sao vấn đề của ngươi luôn nhiều như vậy?”
Diệp Huyền: “...”
Độc cước nữ tử dẫn A Mục leo lên tinh hạm, thấy thế Diệp Huyền vội vàng đi theo.
Độc cước nữ tử vung tay phải lên, tinh hạm rung lên dữ dội, sau đó biến mất ở sâu trong tinh không.
Tốc độ cực nhanh!
Tốc độ này nhanh đến nỗi khiến Diệp Huyền hơi kinh ngạc! Còn nhanh hơn so với ngự kiếm của hắn nữa!
Trên tinh hạm, độc cước nữ tử đột nhiên nói: “Đại tế ti, chỗ đó cũng không đơn giản, ngươi thật sự muốn dẫn hắn đi sao?”
A Mục gật đầu: “Đây là cơ hội cuối cùng của chúng ta.”
Độc cước nữ tử hơi gật đầu, không nói gì nữa.
Diệp Huyền quay đầu nhìn A Mục: “Vậy Bất Châu Thần Sơn rốt cuộc là nơi nào?”
A Mục nhẹ giọng nói: “Một di tích, di tích cuối cùng của thời đại Thiên Đạo, nơi đó là do Thiên Đạo từng tự tay phong ấn, không cho người ngoài đặt chân vào.”
Diệp Huyền chớp mắt: “Vậy chúng ta đi có xảy ra chuyện không?”
A Mục nhìn hắn, cười nói: “Có lẽ sẽ không! Vì ngươi và Thiên Đạo có một phần thiện duyên!”
Diệp Huyền suy nghĩ một chút rồi nói: “A Mục, ngươi tới chỗ đó còn có mục đích khác, đúng không?”
A Mục gật đầu: “Đúng vậy!”
Diệp Huyền hơi gật đầu, không nói gì nữa.
A Mục đột nhiên nói: “Sao ngươi không hỏi mục đích của ta là gì?”
Diệp Huyền cười nói: “Ngươi sẽ không hại ta đúng không?”
A Mục nhìn hắn, không nói lời nào.
Diệp Huyền cười nói: “Mục đích của ngươi chính là mục đích của ta!”
Nghe vậy, khóe miệng A Mục hơi nhếch lên: “Đúng!”
Một bên, độc cước nữ tử đột nhiên nói: “Thông đồng làm bậy!”
Diệp Huyền sa sầm mặt mũi, từ này hình như không thích hợp cho lắm!
Lúc này, độc cước nữ tử lại nhìn thoáng qua hắn: “Rắn chuột một ổ!”
Diệp Huyền: “...”
Đúng lúc này, A Mục đột nhiên quay đầu, sâu trong tinh không xa xôi lặng lẽ hiện ra một pho Thiên Long hư tượng khổng lồ.
Thấy cảnh này, A Mục nhíu mày: “Tới rồi!”
Nói xong nàng nhìn Diệp Huyền: “Bát Bộ Thiên Long!”