Chương 1830. Lúc nên sợ thì vẫn phải sợ!
Chương 1830. Lúc nên sợ thì vẫn phải sợ!
Chương 1830: Lúc nên sợ thì vẫn phải sợ!
Lời thề!
Không thể không nói Diệp Huyền quả thật hơi kinh ngạc.
Hắn không ngờ uy lực của một lời thề ở thời đại Thần Ma lại lớn như vậy.
Dường như nghĩ đến điều gì đó, hắn lại hỏi: “Tiểu Đạo cô nương, thần sư và đại tế ti quan trọng như vậy sao?”
Tiểu Đạo lạnh nhạt nói: “Ngươi có thể hỏi A Mục nhà ngươi!”
Diệp Huyền quay đầu nhìn A Mục, A Mục gật đầu: “Rất quan trọng, năm đó ta cùng thần sư của Thần tộc từng lập huyết thệ, mặc kệ ai tỉnh lại trước cũng không được đi xâm phạm người chưa tỉnh. Bất kể nàng ta hay là ta cũng không dám vi phạm lời thề này. Mà người của hai tộc chúng ta lại càng không dám.”
Diệp Huyền trầm giọng nói: “Nhưng nếu bây giờ bọn họ vi phạm lời thề, có thể hy sinh một thần sư để tiêu diệt toàn bộ Vu tộc mà!”
A Mục cười nói: “Bọn họ sẽ không hy sinh thần sư của mình vì thần sư rất quan trọng, thần sư là thủ lĩnh tinh thần của Thiên tộc, uy vọng cực kỳ cao trong Thiên tộc, thậm chí còn có quyền bãi miễn chức tộc trưởng của trăm tộc!”
Diệp Huyền trầm giọng nói: “Vì sao?”
A Mục chớp mắt: “Thứ nhất, tương lai của Thiên tộc đều là do thần sư mưu tính, thứ hai thần sư của Thiên Tộc đánh nhau rất giỏi!”
Đánh nhau rất giỏi!
Diệp Huyền nhìn A Mục, nháy mắt mấy cái: “Vậy tại sao ngươi lại không biết đánh nhau?”
A Mục cười hì hì: “Đánh đấm gì đó rất nhàm chán!”
Diệp Huyền: “...”
Lúc này, Tiểu Đạo bên cạnh đột nhiên nói: “Mặc dù nàng ta không biết đánh nhau nhưng nàng ta sẽ hỗ trợ, thực lực của ngươi bây giờ không phải rất mạnh, nếu ngươi mạnh hơn một chút sẽ phát hiện ra nàng ta là trang bị tốt nhất trên thế giới, có một không hai!”
A Mục chỉ cười mà không nói gì.
Diệp Huyền gật nhẹ đầu, năng lực hỗ trợ của A Mục vẫn cực kỳ cường đại, các loại nâng cấp kia thực sự hơi biến thái, cũng không có di chứng gì.
Tiểu Đạo nhìn hắn: “Bây giờ ngươi phải hiểu rõ một chuyện, ngươi chiếm được chí bảo của các tộc Thiên tộc nên bọn họ sẽ không từ bỏ ý đồ. Vì mỗi một món chí bảo trên người ngươi có thể nói đều là thần vật tượng trưng của các tộc bọn họ. Bọn họ sẽ không đưa cho ngươi miễn phí, nhất là khi ngươi còn là Vu thị của Vu Tộc, mà cường giả Vu tộc vẫn chưa hoàn toàn tỉnh lại, bây giờ hai người các ngươi đang gặp nguy hiểm đấy, có biết không?”
Diệp Huyền trầm mặc.
A Mục cũng im lặng.
Tình hình của cả hai bây giờ rất gay go!
Đúng lúc này A Mục đột nhiên nói: “Chúng ta có thể di dời thù hận đi!”
Tiểu Đạo nhìn A Mục, A Mục cười hì hì rồi nói: “Hai người chúng ta bây giờ chắc chắn không đối phó được với cả Thiên tộc, cho nên chúng ta phải tìm cho bọn họ một đối thủ!”
Diệp Huyền chớp mắt: “Không phải là tìm Tiểu Đạo đấy chứ?”
A Mục liếc mắt nhìn hắn một cái: “Nào có ai hãm hại bằng hữu như vậy!”
Diệp Huyền hơi nghi hoặc: “Vậy tìm ai? Nói trước nha, ta cũng không tìm được nữ tử váy trắng đâu đấy!”
A Mục quay đầu nhìn ra bên ngoài, nhẹ giọng nói: “Người có thể đối kháng với Thiên Tộc thời đại Thần Ma chỉ có cường giả ở thời đại Thiên Đạo.”
Thời đại Thiên Đạo!
Nghe vậy, Tiểu Đạo bên cạnh nhíu mày: “Ngươi muốn làm gì?”
A Mục nhìn Diệp Huyền, cười nói: “Chúng ta đi Bất Châu Thần Sơn.”
Bất Châu thần sơn?
Diệp Huyền nhíu mày: “Đó là chỗ gì vậy?”
Tiểu Đạo bên cạnh đột nhiên nói: “Đó là di tích duy nhất còn tồn tại trong thời đại Thiên Đạo!”
Nói xong, nàng nhìn chằm chằm vào A Mục: “Ngươi phải suy nghĩ cho kỹ, nơi đó không chấp nhận thân phận đại tế ti gì đó của ngươi!”
A Mục gật đầu: “Ta biết, có điều chúng ta đã không còn cách nào khác, không phải sao?”
Tiểu Đạo im lặng.
A Mục quay đầu nhìn Diệp Huyền: “Chúng ta đi tới đó là có thể dụ cường giả Thiên tộc rời đi, mà nơi đó có thể nói là một chỗ cấm địa.”
Cấm địa?
Diệp Huyền hỏi: “Còn có cấm địa sao?”
Tiểu Đạo đột nhiên nói: “Nơi đó khác với những chỗ khác, đó là một nơi bị phong ấn, hơn nữa còn là Thiên Đạo từng tự tay phong ấn, các ngươi đi tới đó, từ một mức độ nào đó mà nói là đang phạm vào kiêng kị của Thiên Đạo. Cho nên vẫn nên suy nghĩ kỹ một chút đi!”
Diệp Huyền đột nhiên nhìn Tiểu Đạo, hắn do dự một chút, muốn nói lại thôi.
Tiểu Đạo mặt không chút thay đổi: “Ngươi muốn nói gì?”
Diệp Huyền nhìn Tiểu Đạo: “Tiểu Đạo cô nương, ngươi thật sự không phải Thiên Đạo sao?”
Thực ra hắn vẫn luôn hoài nghi Tiểu Đạo là Thiên Đạo, vì nàng quá thần thông quảng đại!
Theo hắn thấy chỉ có Thiên Đạo mới có bản lĩnh lớn như vậy!
Tiểu Đạo mặt không đổi sắc: “Ngươi đoán xem?”
Diệp Huyền chớp mắt: “Ta cảm thấy ngươi là Thiên Đạo vì ngươi tên là Tiểu Đạo!”
Tiểu Đạo nhìn hắn: “Tên Tiểu Đạo thì là Thiên Đạo sao?”
Diệp Huyền hỏi: “Nếu ngươi không phải là Thiên Đạo vậy vì sao lại tên là Tiểu Đạo? Hơn nữa tiệm cầm đồ còn lấy tên Thiên Đạo!”
Tiểu Đạo liếc mắt nhìn hắn một cái: “Ta tên là gì liên quan đến ngươi sao? Ngươi có khó chịu không? Có muốn một đấu một không?”
Diệp Huyền: “...”
Lúc này A Mục ở bên cạnh đột nhiên cười nói: “Tiểu Đạo cô nương không phải là Thiên Đạo đâu!”
Diệp Huyền nhìn A Mục, A Mục nhìn Tiểu Đạo rồi nói: “Ta cũng không biết thân phận thật sự của Tiểu Đạo cô nương, có điều nàng ta không phải là Thiên Đạo, điểm này có thể xác định!”
Diệp Huyền nhìn Tiểu Đạo, Tiểu Đạo đột nhiên trừng mắt nhìn hắn một cái: “Nhìn cái gì? Có phải muốn đấu tay đôi không?”
Diệp Huyền không nói gì cả.
Nữ tử này chắc chắn muốn đánh hắn!
Bây giờ hắn ngậm miệng vẫn tốt hơn, bằng không chắc chắn sẽ bị đánh rất tàn nhẫn. Tuy rằng nhục thân của hắn đã là bất diệt kim thân nhưng cũng không có lòng tin chống đỡ được nắm đấm của Tiểu Đạo.
Lúc nên sợ thì vẫn phải sợ!