Chương 1829. Ta không gọi được
Chương 1829. Ta không gọi được
Chương 1829: Ta không gọi được
Tiểu Đạo liếc mắt nhìn hắn một cái: “Mấy câu hỏi khốn nạn của ngươi ngày nào cũng có!”
Nói xong nàng nhìn A Mục: “Năm đó nếu không có Ngũ Duy Kiếp, sợ là Vu tộc và Thiên tộc chỉ còn lại một bên.”
A Mục gật đầu: “Năm đó hai tộc ta đã chuẩn bị phân thắng bại. Nhưng không ngờ Ngũ Duy Kiếp lại tới!”
Tiểu Đạo nhìn nàng: “Hiện giờ Ngũ Duy Kiếp lại sắp tới! Ngươi nghĩ sao?”
A Mục cười nói: “Tiểu Đạo cô nương muốn nói, để hai tộc chúng ta tiếp tục chung sống hòa bình sao?”
Tiểu Đạo nhẹ giọng nói: “Nếu ngươi có ý định này vậy thì có thể!”
Diệp Huyền không biết địa vị của đại tế ti nhưng nàng biết.
Địa vị của đại tế ti ở Vu tộc thật sự là chí cao vô thượng, tộc trưởng Vu tộc là lãnh tụ của Vu tộc, nhưng mà đại tế ti lại là thủ lĩnh tinh thần của Vu Tộc, vì đại tế ti có thể giao tiếp với Vu Thần.
Mà về phần Vu Thần...
Nghĩ đến Vu Thần, Tiểu Đạo không khỏi lắc đầu.
A Mục đột nhiên cười nói: “Tiểu Đạo cô nương, nếu như ta không đoán sai, nhất định là bây giờ Thiên tộc đang suy nghĩ làm sao để giết ta trước, ngươi nghĩ thế nào?”
Tiểu Đạo im lặng.
A Mục lại nói: “Trừ phi Tiểu Đạo cô nương bằng lòng nhúng tay vào hòa giải mâu thuẫn giữa hai tộc chúng ta, bằng không việc này sợ là không thể!”
Tiểu Đạo lắc đầu: “Ta không có hứng thú!”
Diệp Huyền vội vàng nói: “Tiểu Đạo cô nương, ngươi có thể thử xem!”
Tiểu Đạo nhìn hắn: “Ngươi bằng lòng trả thần vật thu được lại cho Thiên tộc, hơn nữa còn đền mạng cho mấy con rồng của Thiên Long tộc sao?”
Diệp Huyền vội vàng lắc đầu: “Không muốn!”
Tiểu Đạo buông tay: “Đó thấy chưa? Ngươi hầm Thiên Long của Thiên Long tộc, bọn họ tuyệt đối sẽ không từ bỏ ý đồ. Về phần ân oán giữa Thiên tộc và Vu tộc, càng nằm ngoài khả năng hòa giải của ta.”
Diệp Huyền nhìn A Mục, A Mục gật đầu: “Ân oán của hai tộc ta rất khó hòa giải. Hơn nữa nếu như ta đoán không sai, sợ là Thiên tộc đang mưu tính giết ngươi và ta như thế nào rồi!”
Diệp Huyền chớp mắt rồi nói: “Ta không đi ra ngoài nữa!”
Tiểu Đạo mặt không đổi sắc: “Ngươi thích ở chỗ này thì cứ ở!”
Nghe vậy, Diệp Huyền vui vẻ trong lòng. Mà lúc này A Mục đột nhiên nói: “Bọn hắn sẽ lợi dụng bằng hữu và thân nhân bên ngoài của ngươi để ép ngươi đi ra ngoài."
Sắc mặt Diệp Huyền nhất thời trầm xuống.
Hắn nhìn Tiểu Đạo, Tiểu Đạo mỉm cười: “Ta không giúp người đánh nhau.”
Diệp Huyền trầm giọng nói: “Trước đó không phải ngươi đã ra tay sao?”
Tiểu Đạo nhìn hắn, nháy mắt một cái: “Tiểu gia hỏa cũng không phải là con người!”
Diệp Huyền: “...”
Tiểu Đạo tới trước mặt hắn, nàng vỗ nhẹ vào vai Diệp Huyền rồi nói: “Họa mà mình gây ra phải tự giải quyết.”
Diệp Huyền trầm giọng nói: “Tiểu Đạo cô nương, ngươi chính là đồng lõa!”
Tiểu Đạo chớp mắt: “Nếu bọn họ tới tìm ta thì cứ tới tìm thôi, ta đánh chết bọn họ là được!”
Miệng Diệp Huyền khẽ giật, cái này gọi là gì? Cái này gọi là có thực lực thì muốn làm gì cũng được!
Lúc này, A Mục bên cạnh hắn đột nhiên nói: “Bây giờ chúng ta không thể ra khỏi Vô Biên Địa Hạ thành vì bên ngoài chắc chắn có cường giả của bọn họ.”
Nói xong, nàng nhìn Diệp Huyền: “Không bao lâu nữa bọn họ sẽ nghĩ biện pháp ép ngươi ra ngoài!”
Diệp Huyền nói: “Vậy chúng ta phải làm sao bây giờ?”
A Mục nói: “Cách tốt nhất là gọi người!”
Diệp Huyền khẽ nhíu mày: “Nữ tử váy trắng?”
A Mục chớp mắt: “Nếu ngươi có thể gọi tới thì chắc chắn rất tốt!”
Diệp Huyền nhún vai: “Ta không gọi được!”
A Mục trầm mặc một lát, nói: “Chúng ta phải nghĩ biện pháp trở về Vu tộc, nhưng vấn đề là bọn họ tuyệt đối sẽ không cho chúng ta trở về đó.”
Diệp Huyền nói: “Ngươi có thể kêu cường giả Vu tộc tới đây!”
Tiểu Đạo bên cạnh đột nhiên nói: “Nếu nàng có thể gọi đến thì còn nói với ngươi những việc này làm gì?”
Diệp Huyền hơi khó hiểu, nhìn A Mục, A Mục chớp mắt, không nói lời nào.
Tiểu Đạo nhìn Diệp Huyền: “Ngươi có biết vì sao nàng ta tỉnh lại trước thần sư của Thiên tộc không?”
Diệp Huyền lắc đầu: “Không biết!”
Tiểu Đạo lạnh nhạt nói: “Vì nàng ta muốn chiếm tiên cơ, mà cái giá phải trả chính là trì hoãn sự tỉnh lại của cường giả Vu tộc. Nói một cách đơn giản thì nàng ta lấy việc trì hoãn tỉnh lại của toàn bộ cường giả Vu tộc làm cái giá phải trả để tỉnh lại trước, hiểu chưa?”
Diệp Huyền ngẩn người rồi nói: “Cường giả Vu tộc còn đang ngủ, vì sao Thiên tộc không loại bỏ bọn họ?”
Tiểu Đạo lạnh nhạt nói: “Vì năm đó, thần sư Thiên tộc đã cùng nàng ta lập huyết thệ, chỉ cần người trong phần mộ chưa tỉnh lại, đôi bên đều không được xâm phạm.”
Diệp Huyền khẽ nhíu mày: “Huyết thệ?”
Tiểu Đạo mặt không đổi sắc: “Ngươi cho rằng giống như ngươi thề sao? Ngươi thề cũng giống như đánh rắm, nhưng người ta thề thì khác, đó là thề chân chính! Nếu như bây giờ Thiên tộc động vào cường giả Vu tộc, thần sư sẽ lập tức chết bất đắc kỳ tử.”
Diệp Huyền chớp mắt: “Không phải vậy chứ... Ta thường xuyên thề mà...”
Tiểu Đạo liếc mắt nhìn hắn một cái: “Ngươi thề có khác gì đánh rắm không? Có không?”
Diệp Huyền: “...”