Chương 1828. Ngươi có đánh lại không?
Chương 1828. Ngươi có đánh lại không?
Chương 1828: Ngươi có đánh lại không?
Bên trong tiệm cầm đồ đột nhiên yên tĩnh lại.
Diệp Huyền nhìn Tiểu Đạo, chờ câu trả lời của nàng.
Tiểu Đạo lắc đầu, nhẹ giọng nói: “Nàng ta quá mạnh, thiên cơ bất khả lộ.”
Diệp Huyền trầm mặc.
Tiểu Đạo liếc nhìn Nghiệt Duyên Kính trong tay rồi nói: “Hãy bảo quản tốt tấm gương này, tấm gương này đối với ngươi rất có ích.”
Diệp Huyền gật đầu, hắn thu hồi Nghiệt Duyên Kính, dường như nghĩ đến gì đó mà lại lấy Bốc Vấn Thiên Thư ra: “Tiểu Đạo, Bốc Vấn Thiên Thư này là gì vậy?”
Tiểu Đạo nhìn thoáng qua Bốc Vấn Thiên Thư rồi nói: “Đây là thần vật của Quỷ Cốc Đạo, không thích hợp cho ngươi dùng.”
Nói xong, nàng nhìn A Mục: “Ngươi có thể cho nàng ta!”
A Mục chớp mắt, sau đó xòe tay ra.
Diệp Huyền không nghĩ nhiều mà đưa Bốc Vấn Thiên Thư cho nàng rồi nói: “Quỷ Cốc Đạo là cái gì?”
A Mục cười tủm tỉm cất Bốc Vấn Thiên Thư rồi nói: “Quỷ Cốc Đạo là một người, người trong truyền thuyết, được cho là đến từ thời đại của Thiên Đạo. Dù sao thì người này cũng rất lợi hại, đã từng tính kế Thiên Đạo.”
Diệp Huyền vội vàng hỏi: “Kết quả thì sao?”
A Mục cười nói: “Sau khi Thiên Đạo bị tính kế đã đánh chết hắn ta!”
Diệp Huyền: “...”
Lúc này, Tiểu Đạo đột nhiên nói: “Kỹ năng hại người của Thiên Đạo cũng là học được từ trong Bốc Vấn Thiên Thư này.”
Diệp Huyền do dự một chút, sau đó nhìn A Mục: “Ta cũng muốn học.”
Tiểu Đạo lạnh nhạt nói: “Ngươi không cần học, vì ngươi đã tự học thành tài!”
Diệp Huyền: “...”
A Mục đột nhiên nói: “Đến lúc đó chúng ta cùng học đi!”
Diệp Huyền gật đầu: “Được!”
Vẫn là A Mục tinh tế hơn!
Lúc này, Tiểu Đạo đột nhiên nói: “Cho ta xem Thần Vương Tọa đi!”
Diệp Huyền gật đầu, sau đó lấy Thần Vương Tọa ra. Không thể không nói hắn vẫn cực kỳ tò mò về thứ này, vì đến bây giờ hắn vẫn chưa biết tác dụng của Thần Vương Tọa .
Tiểu Đạo đánh giá Thần Vương Tọa một chút rồi nói: “Đây là bảo toạ của Thần Vương đời thứ nhất của Thiên Thần tộc, là một biểu tượng tượng trưng cho thân phận của Thiên Thần tộc.”
Diệp Huyền vội vàng hỏi: “Tác dụng ra sao?”
Tiểu Đạo ngồi lên Thần Vương Tọa, ngay sau đó, một vầng sáng màu trắng đột nhiên bao trùm toàn bộ tiệm cầm đồ, mà dưới quầng sáng màu trắng này, Diệp Huyền nhất thời cảm giác được một áp lực vô hình.
Tiểu Đạo nhìn hắn: “Xuất kiếm thử xem!”
Diệp Huyền gật đầu rồi rút kiếm chém.
Một kiếm chém xuống làm hắn ngây ngẩn cả người.
Vì kiếm ý và kiếm khí của hắn hoàn toàn không có, chỉ còn lại có một kiếm đơn giản!
Mà một kiếm do sức mạnh nhục thân này chém ra, uy lực cũng nhỏ hơn gấp mấy lần!
Diệp Huyền nhìn Tiểu Đạo, Tiểu Đạo nói: “Đây là Thần Vực có thể áp chế tu vi và sức mạnh của đối phương. Nếu hai tộc giao thủ, ngươi ngồi như vậy sẽ phát hiện ra trong phạm vi Thần Vực này, chiến lực của đối phương sẽ bị suy yếu ít nhất một nửa. Nếu như do một vị cường giả siêu cấp thi triển Thần Vực này, đối phương sẽ bị Thần Vực làm cho suy yếu tựa như người bình thường.”
Nghe vậy, sắc mặt Diệp Huyền hơi thay đổi.
Hắn thật không ngờ Thần Vương Tọa lại cường đại như vậy!
Đây quả thực chính là thần khí đánh hội đồng mà!
Lúc này, A Mục đột nhiên nói: “Thần Vương Tọa này vẫn là tồn tại tương đối kiêng kỵ đối với Vu tộc ta. Có điều cũng may Hạo Thiên không có thực lực như Tiểu Đạo cô nương, bằng không Vu tộc chúng ta sợ là bị đánh cũng không có lực hoàn thủ!”
Tiểu Đạo đứng lên, sau đó tiếp tục nói: “Uy lực của Thần Vương Tọa sau này sẽ mạnh hơn, vì tiểu gia hỏa đã tăng cường nó! Bây giờ nó đã đột phá một bước, nếu thành công, uy lực của nó sẽ lại có bước nhảy vọt về chất!”
Nói xong, nàng nhìn Diệp Huyền: “Đây là một thứ tốt, giữ cho kỹ đấy!”
Diệp Huyền gật đầu rồi cất Thần Vương Tọa đi, sau đó hắn lấy Chiến Thần Phủ ra: “Cái này thì sao?”
Tiểu Đạo nhìn thoáng qua Chiến Thần Phủ rồi nói: “Thứ này cũng không tệ, trong tất cả các loại phủ nó chỉ xếp sau Khai Thiên trong truyền thuyết...”
Nói tới đây, nàng đột nhiên nhìn Diệp Huyền đang chuẩn bị nói: “Đừng hỏi ta Khai Thiên là cái gì, chờ ta nói xong trước thì mới hỏi, rõ chưa?”
Diệp Huyền: “...”
A Mục bên cạnh nhìn thoáng qua hắn, che miệng cười.
Tiểu Đạo tiếp tục nói: “Chủ nhân đầu tiên của cây phủ này tên là Cổ Hình, là một cái tên vô cùng đặc biệt, chiến lực rất mạnh, năm đó thật ra hắn ta cũng là người Thiên Thần tộc, về sau vì tranh đoạt vị trí Thần Vương mà cùng vị đó đại chiến gần một tháng cho đến khi chết trận, cũng là vì trận chiến đó mà thần phủ này bị thương càng nặng.”
Diệp Huyền nhìn thoáng qua nói: “Chết trận?”
Tiểu Đạo nhìn hắn: “Hắn ta chết trận, nhưng mà điều này không có nghĩa là thực lực của hắn ta yếu, hắn ta là một kẻ cứng nhắc, không biết co duỗi. Nếu năm đó hắn ta biết linh hoạt một chút thì cũng sẽ không chết! Còn nữa, thực lực của hắn ta thật sự rất mạnh! Nếu hắn ta đơn đả độc đấu với A La, hai người bọn họ hẳn là ngang tài ngang sức!”
Ngang tài ngang sức!”
Nghe vậy, sắc mặt Diệp Huyền hơi thay đổi.
Hắn không biết thực lực của Cổ Hình nhưng lại biết thực lực của A La!
Thực lực của A La cũng không phải bình thường.
A Mục đột nhiên nói: “Đúng vậy, vị Cổ Hình năm đó được xưng là chiến thần, chiến thần chân chính. Dù năm đó đối mặt với Thần Vương kiệt xuất của Thiên Thần tộc thì hắn ta cũng không lùi một bước, chiến đấu đến khi khí tuyệt bỏ mình.
Diệp Huyền hơi khó hiểu: “Nhưng ta thấy quan hệ giữa Cổ Hình tộc và Thiên Thần tộc bây giờ cũng không tệ lắm!”
Tiểu Đạo lạnh nhạt nói: “Đó là vì có Vu tộc tồn tại.”
Nói xong, nàng liếc nhìn A Mục: “Vì Vu tộc đủ cường đại, Thiên Thần tộc và Cổ Hình tộc không thể không liên thủ với nhau.”
A Mục cười hì hì: “Cũng không cường đại lắm, ít nhất ở trước mặt Tiểu Đạo cô nương, chúng ta không là gì cả.”
Tiểu Đạo mặt không đổi sắc: “A Mục cô nương quá khiêm tốn! Vu thần đời thứ nhất của Vu tộc các ngươi có thực lực mạnh mẽ, xưa nay hiếm thấy.”
Diệp Huyền vội vàng hỏi: “Tiểu Đạo ngươi có đánh lại được không?”
Tiểu Đạo nhìn hắn: “Sao ngươi không hỏi nữ tử váy trắng có đánh lại được không?”
Diệp Huyền: “...”