Chương 1834. Ván cờ cực lớn
Chương 1834. Ván cờ cực lớn
Chương 1834: Ván cờ cực lớn
Trông thấy cảnh tượng ấy, sắc mặt ba người Hạo Thiên ở phía xa bỗng trở nên nghiêm nghị.
Còn về Bát Bộ Thiên Long thì lúc này, hắn ta đang sợ hãi tột cùng!
Một kiếm vừa nãy đã trực tiếp đâm nát nhục thân của hắn ta!
Nếu như tiếp thêm một kiếm nữa thì chắc chắn hắn ta sẽ chết!
Mấy người Hạo Thiên nhìn A La chằm chằm, rốt cuộc nữ nhân trước mắt này là ai?
Lúc này, Hạo Thiên đột nhiên lên tiếng: “Các hạ là ai?”
A La không thèm quan tâm đến Hạo Thiên, nàng quay đầu liếc nhìn tinh không phía xa xa, đoạn nói: “Được rồi!”
Nói đoạn, nàng bèn quay người rời đi.
Hạo Thiên híp hai mắt lại: “Mong được các hạ chỉ giáo!”
Dứt lời, hắn ta đột nhiên biến mất.
Vụt!
Không gian phía sau A La bỗng nứt vỡ, một đường kim quang cuộn lên.
Gương mặt A La chẳng có biểu cảm gì cả, chỉ rút kiếm chém về phía trước.
Uỳnh!
Đường kiếm quang kia vỡ tan trong nháy mắt, còn Hạo Thiên thì lùi về vị trí cũ.
Lúc này, vẻ nghiêm nghị trong mắt hắn ta càng rõ ràng hơn.
A La nhìn Hạo Thiên, nàng bỗng nhiên xòe lòng bàn tay, một đường kiếm bay ra như tia chớp.
Ở phía xa xa, Hạo Thiên bước lên phía trước một bước, hắn ta xuất chưởng, trên chưởng đó của hắn ta là một luồng kim quang đang không ngừng cuộn trào. Bên trong luồng kim quang ấy có vô số những lá phù văn kim sắc kì lạ.
Uỳnh uỳnh!
Một tiếng nổ lớn vang lên, luồng kim quang kia đột nhiên tản ra. Trường kiếm đâm thẳng vào Hạo Thiên.
Hạo Thiên híp hai mắt lại, tay phải hắn ta siết thật chặt, trước mặt xuất hiện một tấm kim sắc phù văn thuẫn.
Ầm!
Kiếm của A La đã bị chặn lại!
Lúc này, A La lại phất tay phải, thanh kiếm đã trở về trên tay nàng. Thế nhưng ngay sau đó, nó lại bay đi với tốc độ cực nhanh, nhanh đến mức khiến mọi người phải tái mặt.
Uỳnh!
Kim sắc phù văn thuẫn trước mặt Hạo Thiên lập tức tan nát. Cùng lúc đó, hắn ta cũng phải lùi mãi về phía sau khoảng trăm trượng, không gian phía trước cũng biến thành một mảnh hư vô!
Áp chế!
Trông thấy cảnh tượng ấy, A Bố Tạng và Cổ Chiến Thiên lập tức sầm mặt lại.
Ánh mắt Hạo Thiên lúc này ngoài vẻ nghiêm nghị ra thì còn thoáng chút kiêng dè!
A La không ra tay nữa mà quay người rời đi.
Cổ Chiến Thiên đang định ra tay thì đúng lúc ấy, Hạo Thiên bỗng lắc đầu.
Cổ Chiến Thiên nhìn về phía Hạo Thiên, Hạo Thiên khẽ nói: “Nàng ta muốn ngăn cản chúng ta đuổi theo tên Diệp Huyền kia, đừng để trúng kế, mục tiêu của chúng ta là Diệp Huyền!”
Nói đoạn, mấy người bọn họ bèn biến mất ngay tại chỗ.
Diệp Huyền!
A La càng ngăn cản thì Hạo Thiên càng chắc chắn phải giết chết Diệp Huyền!
Người này quá thần bí, giờ mà không trừ khử hắn thì sau này chắc chắn sẽ để lại hậu họa cho Thiên tộc!
…
Ở tinh không phía xa, A La bỗng dừng bước. Nàng quay đầu thì trông thấy một nữ tử.
Tiểu Đạo!
Tiểu Đạo quan sát A La một hồi rồi mỉm cười: “Đúng là A La Bất Bại có khác, cái tên Hạo Thiên kia đúng là còn kém xa ngươi lắm.”
A La nhìn Tiểu Đạo và hỏi: “Có chuyện gì không?”
Người khác sợ Tiểu Đạo chứ nàng thì không!
Đương nhiên, nàng cũng không muốn đối đầu với Tiểu Đạo. Dẫu sao thì Tiểu Đạo đã từng giúp Diệp Huyền rất nhiều.
Tiểu Đạo khẽ mỉm cười, nói: “A La, ngươi thực sự muốn nhúng tay vào chuyện của hắn sao?”
A La chẳng tỏ vẻ gì cả mà hỏi ngược lại: “Không thể nhúng tay vào à?”
Tiểu Đạo lắc đầu, nàng cười: “Đương nhiên là có thể, chỉ là A La này, ta khuyên ngươi không nên tham gia vào chuyện của hắn!”
A La nhìn Tiểu Đạo: “Ngươi đang nói nhân quả trên người hắn chứ gì?”
Tiểu Đạo gật đầu.
A La khẽ híp mắt lại: “Ngươi muốn nói điều gì?”
Tiểu Đạo khẽ nói: “Mãi cho đến khi đại tế ti tìm được hắn thì ta mới phát hiện ra mình đã xem thường hắn rồi.”
Nói đoạn, nàng bỗng nhiên lắc đầu cười: “Có rất nhiều người, trong đó có cả đại tế ti đều cho rằng mọi thứ đều nằm trong kế hoạch của hắn, nhưng mọi người lại không biết, bọn họ đã bị người khác tính kế từ lâu rồi. Những gì mà bọn họ tưởng thực ra là do người khác khiến bọn họ tưởng rằng như vậy.”
A La đột nhiên nói: “Tiên tri!”
Tiểu Đạo gật đầu.
A La nhìn Tiểu Đạo, nàng hỏi: “Tiên tri thực sự sẽ không trở lại sao?”
Tiểu Đạo gật đầu: “Tiên tri không trở lại đâu! Thứ nhất, hắn ta không có ý định trở lại. Hắn ta làm như vậy là đang hi sinh chính bản thân mình. Thứ hai, dù hắn ta có muốn trở lại cũng không thể trở lại.”
A La nói: “Nữ tử váy trắng!”
Tiểu Đạo gật đầu: “Không chỉ có nữ tử váy trắng mà còn cả một vài người khác nữa.”
Nói đoạn, nàng bỗng liếc nhìn tinh không phía xa xa: “Ta phát hiện, ván cờ này của tiên tri lớn thật, vượt xa dự liệu của ta!”
A La trầm ngâm trong chốc lát rồi nói: “Nếu như hắn ta có mục đích gì đó thì tại sao hắn ta phải hi sinh bản thân mình? Hắn ta cứ sống thì chẳng phải năng lực sẽ càng lớn mạnh hơn sao?”
Tiểu Đạo mỉm cười: “Đúng là như thế, nhưng mà có một người sẽ không bỏ qua cho hắn ta!”
A La nhìn Tiểu Đạo: “Nữ tử váy trắng!”
Tiểu Đạo gật đầu: “Nếu ta đoán không nhầm thì chuyện hắn ta muốn làm chắc chắn phải có sự tham gia của nữ tử váy trắng.”