Nhất Kiếm Độc Tôn (Bản Dịch Vip)

Chương 145 - Chương 1835. Niệm Chú

Chương 1835. Niệm chú Chương 1835. Niệm chú

Chương 1835: Niệm chú

A La lắc đầu: “Nữ tử đó sẽ không cho hắn ta cơ hội tính kế đâu!”

Tiểu Đạo nhìn A La và nói: “Đó là lúc nàng vô địch!”

Nghe vậy, đôi đồng tử của A La lập tức co lại.

Bỗng nhiên nàng đã hiểu ra điều gì đó.

Tiểu Đạo đột nhiên nói: “Thực ra cũng không thể coi là tính kế được! Không một ai có thể nắm giữ tất cả, tính kế tất cả! Nhất là nữ nhân đó, nàng ta đã có thể cắt đứt nhân quả của mình từ lâu rồi!”

A La bỗng nói: “Ngũ Duy Kiếp có giết được nàng ta không?”

Tiểu Đạo lắc đầu cười: “Đùa gì thế!”

A La trầm giọng nói: “Mục đích thật sự của tiên tri không phải là Ngũ Duy Kiếp!”

Tiểu Đạo lại lắc đầu: “Không, mục đích thật sự của hắn ta chính là Ngũ Duy Kiếp. Thế nhưng sau Ngũ Duy Kiếp thì sao?”

A La nhìn Tiểu Đạo, Tiểu Đạo lại nói: “Ngũ Duy Kiếp là nhân tâm kiếp, theo lời người xưa thì thiên tai nhân họa, Ngũ Duy Kiếp là thiên tai, và cũng là nhân họa…”

Nói đến đây, nàng bỗng bật cười: “Thế nhưng còn có nhân họa lớn hơn nữa kìa.”

A La nhìn chằm chằm Tiểu Đạo: “Rốt cuộc ngươi là ai!”

Tiểu Đạo mỉm cười: “Nói ra ngươi cũng chẳng biết đâu!”

A La trầm mặc.

Tiểu Đạo nhìn A La: “A La, ta nói với ngươi nhiều như vậy là muốn ngươi hiểu rằng, đừng lo lắng cho hắn, bởi vì ai giết hắn thì người ấy sẽ xúi quẩy cả tám đời!”

A La trầm mặc trong giây lát rồi nói: “Thiên Đạo nghĩ sao?”

Tiểu Đạo mỉm cười: “Thiên Đạo đã giúp hắn rất nhiều lần rồi. Ngươi nói xem Thiên Đạo sẽ nghĩ gì?”

A La gật đầu: “Ta hiểu rồi!”

Tiểu Đạo bỗng nhiên nói: “Tại sao ngươi không cắt đứt nhân quả với hắn đi? Nếu cắt đứt thì kiếm đạo của ngươi chắc chắn còn mạnh hơn!”

A La liếc nhìn Tiểu Đạo: “Nếu nữ tử váy trắng cắt đứt nhân quả với hắn thì thế nào?”

Tiểu Đạo trầm mặc.

A La nói: “Không nói cũng không sao!”

Nói đoạn, nàng bèn rời đi.

Lúc này, Tiểu Đạo bỗng bật cười: “Thực ra ta chỉ muốn chữa thương mà thôi.”

A La quay người nhìn nàng và nói: “Bao nhiêu năm vậy rồi mà vẫn chưa lành sao?”

Tiểu Đạo mỉm cười: “Chưa lành.”

A La hỏi: “Tại sao ngươi lại bị thương?”

Tiểu Đạo khẽ cười: “Do đánh nhau với người ta đó!”

A La nhìn nàng: “Thực lực hiện giờ của ngươi được mấy phần so với thực lực ban đầu?”

Tiểu Đạo chớp chớp mắt: “Chưa đến một phần!”

Nghe vậy, A La không khỏi siết chặt Vĩnh Sinh Kiếm trong tay mình.



Ở tinh không phía xa, ba người Diệp Huyền ngồi trên tinh hạm, bay vùn vụt giữa tinh hà rộng lớn.

Trên tinh hạm, Diệp Huyền ngoảnh đầu nhìn, không khỏi chau mày: “Không đuổi theo đó chứ?”

A Mục lắc đầu: “Có người chặn bọn họ rồi!”

Diệp Huyền nhìn A Mục, hắn hỏi: “Ai?”

A Mục chớp chớp mắt: “Một nữ nhân, nữ nhân cầm kiếm!”

A La!

Người đầu tiên mà Diệp Huyền nghĩ tới là A La, bởi lẽ không thể là nữ tử váy trắng được. Nếu là nữ tử váy trắng thì nàng sẽ không chặn đâu, nàng giết luôn ấy chứ!

Diệp Huyền trầm giọng nói: “Nàng ta có gặp nguy hiểm không?”

A Mục lắc đầu: “Không gặp nguy hiểm!”

Nghe vậy, vẻ mặt Diệp Huyền cũng đỡ căng thẳng hơn!

A Mục bỗng nói: “Tại sao ngươi lại quen nhiều nữ nhân mạnh như vậy?”

Diệp Huyền: “…”

Ở phía xa xa, độc cước nữ tử đột nhiên lên tiếng: “Bọn họ lại đuổi tới rồi!”

A Mục quay đầu nhìn, nàng gật đầu rồi nói: “Đúng vậy!”

Sắc mặt Diệp Huyền lập tức sầm lại, hắn nhìn độc cước nữ tử: “Chúng ta còn bao lâu nữa mới tới Bất Châu Thần Sơn?”

Độc cước nữ tử nhìn về phía xa xa: “Vẫn còn một ngày nữa!”

Một ngày!

Diệp Huyền không khỏi chau mày, hắn quay người nhìn về phía tinh không xa xôi: “Vẫn là Bát Bộ Thiên Long à?”

A Mục lắc đầu: “Trừ hắn ta ra thì còn có Hạo Thiên của Thiên tộc, A Bố Tạng của Minh Phủ và Cổ Chiến Thiên của Cổ Hình tộc.”

Nói đoạn, nàng lại nhìn Diệp Huyền: “Ba người này ngươi chẳng đánh lại được người nào cả!”

Diệp Huyền: “…”

Lúc này, A Mục bỗng búng ngón tay. Nàng niệm chú, rất nhanh sau đó, tốc độ của tinh hạm đã gia tăng!

Lần này, tốc độ được đẩy lên nhanh chóng, nhanh đến mức tinh hạm dường như không chịu đựng được nữa.

Độc cước nữ tử nhìn A Mục: “Cứ giữ tốc độ này thì chỉ hai canh giờ sau thôi chiếc tinh hạm này sẽ cháy rụi.”

A Mục gật đầu: “Ta biết! Có điều nếu để bọn họ đuổi kịp thì nó sẽ biến mất ngay lúc này.

Độc cước nữ tử nói: “Hai canh giờ, phải nghĩ cách gì đó!”

Diệp Huyền bỗng lên tiếng: “Chúng ta đấu với bọn họ đi!”

Nói đoạn, hắn nhìn độc cước nữ tử và nói: “Tiền bối, ngươi đấu hai người, ta đấu một người!”

Độc cước nữ tử nhìn hắn mà không đáp lời.

A Mục đột nhiên bật cười: “Không có tác dụng gì đâu! Bởi vì cuối cùng chắc chắn chúng ta sẽ xong đời!”

Nói đoạn, nàng bèn nháy mắt với Diệp Huyền.

Diệp Huyền hiểu ngay.

Độc cước nữ tử chỉ phụ trách đưa bọn họ đi, chuyện này chẳng liên quan gì đến nàng nên không thể kéo nàng chịu cùng được, không thì thất đức quá.

Diệp Huyền nhìn A Mục: “Ngươi bình tĩnh như vậy thì chắc chắn đã có cách gì đó, đúng không?”

A Mục mỉm cười: “Có một cách! Có điều, phải nhờ ngươi giúp!”

Diệp Huyền hỏi: “Giúp gì?”

A Mục quay đầu nhìn, nàng khẽ nói: “Cung cấp huyền khí cho ta!”

Diệp Huyền trầm giọng nói: “Ngươi định làm gì?”

A Mục nói: “Bày trận!”

Nói đoạn, nàng chầm chậm nhắm hai mắt lại. Cùng lúc đó, nàng lấy một cây pháp trượng ra, sau đó nhanh chóng huơ cây pháp trượng đó lên: “Vu Thần! Cứu mạng…”

Nghe vậy, khóe miệng Diệp Huyền bèn giật giật, đây là cách mà ngươi niệm chú đó hả?
Bình Luận (0)
Comment