Chương 1836. Chân Long
Chương 1836. Chân Long
Chương 1836: Đó đâu phải chuyện đùa!
Đúng lúc ấy, không gian trước mặt A Mục bỗng rung lên. Ngay sau đó, vô số những lá phù văn màu đen xuất hiện. Những lá phù văn kì lạ ấy bắt đầu xoay chuyển nhanh chóng. Chỉ trong chớp mắt, cả tinh không bỗng xuất hiện một phù văn võng thần bí.
Diệp Huyền nhìn A Mục và hỏi: “Đây là gì thế?”
A Mục đáp: “Pháp trận của Vu tộc!”
Diệp Huyền nói: “Có ngăn được bọn họ không?”
A Mục lắc đầu: “Không ngăn được!”
Diệp Huyền lấy làm lạ: “Thế làm cái này có tác dụng gì?”
A Mục chớp chớp mắt: “Chẳng có tác dụng gì cả! Ta thấy nó vui thôi!”
Diệp Huyền: “…”
Nghe A Mục nói vậy, Diệp Huyền lập tức cạn lời!
Lúc này, A Mục lại bật cười: “Ta đùa ngươi thôi!”
Nói đoạn, nàng nhìn về phía những lá phù văn trên bầu trời, khẽ nói: “Đây là một huyễn trận, khi bọn chúng tới đây thì đồng nghĩa với việc sa vào huyễn trận. Huyễn trận này sẽ kéo dài thời gian cho chúng ta!”
Diệp Huyền gật đầu: “Hiện giờ ngươi còn cần linh khí không?”
A Mục khẽ gật đầu: “Cho ta linh khí đi, ta phải bày trận liên tục!”
Diệp Huyền đi tới bên cạnh A Mục, đặt tay phải lên vai nàng, một luồng linh khí tinh khiết nhanh chóng được truyền vào cơ thể nàng.
A Mục lại bày trận.
Trên đường đi, A Mục đã tạo ra vô số những huyễn trận, thế nhưng hơn một canh giờ sau, tinh hạm của bọn họ đã bắt đầu có dấu hiệu cháy. Cùng lúc đó, tinh không phía sau cũng truyền tới những làn sóng sức mạnh to lớn.
Bên trên tinh hạm, Diệp Huyền siết chặt kiếm, liếc mắt nhìn tinh không, lúc này mấy phù văn đại trận mà A Mục bố trí cũng sắp biến mất.
Ở phía xa xa, độc cước nữ tử chẳng tỏ vẻ gì cả, nàng vẫn đang điều khiển tinh hạm bay đi.
Vẻ mặt A Mục bình tĩnh vô cùng, thỉnh thoảng nàng lại chau mày, không biết đang nghĩ điều gì.
Dù thế nào thì Diệp Huyền cũng đã làm tốt công tác chuẩn bị để đánh một trận.
A Mục bỗng nhiên nhìn độc cước nữ tử và hỏi: “Cô nương, còn bao lâu nữa?”
Độc cước nữ tử nhìn về phía xa: “Nếu các ngươi không nghĩ cách ngăn cản bọn họ thì chắc chắn chúng ta không tới nơi được đâu!”
A Mục trầm mặc.
Đúng lúc ấy, Diệp Huyền lên tiếng: “Đến đây thôi!”
Độc cước nữ tử và A Mục đồng loạt quay sang nhìn hắn, Diệp Huyền thì nhìn độc cước nữ tử, mỉm cười: “Cô nương, đưa chúng ta tới đây thôi là được!”
Độc cước nữ tử nhìn Diệp Huyền, hỏi: “Ngươi chắc chứ?”
Diệp Huyền gật đầu, sau đó chỉ về phía bên phải: “Ngươi lái tinh hạm về phía bên này đi!”
Độc cước nữ tử híp mắt lại: “Ngươi muốn ta dẫn hỏa lực ư?”
Diệp Huyền cong ngón tay, năm mươi sợi tử khí tinh khiết lập tức xuất hiện trước mặt độc cước nữ tử.
Độc cước nữ tử nhìn năm mươi sợi tử khí trước mắt, nàng không lên tiếng.
Diệp Huyền nói: “Đây là quà cảm ơn cô nương!”
Nói đoạn, hắn lại búng ngón tay, một trăm sợi tử khí xuất hiện trước mặt độc cước nữ tử: “Cô nương, ta không biết rốt cuộc thực lực của ngươi mạnh đến mức độ nào, nhưng ta biết ba người kia chắc chắn không thể giết được ngươi. Hơn nữa, mục tiêu của bọn họ không phải là ngươi, thế nên khi bọn họ phát hiện chúng ta không ở trên tinh hạm thì chắc chắn bọn họ sẽ không ra tay với ngươi.”
Độc cước nữ tử khẽ phất tay, một trăm sợi tử khí kia đã được nàng thu lại.
Diệp Huyền giơ tay: “Đa tạ!”
Nói đoạn, hắn bèn đưa A Mục rời đi.
Độc cước nữ tử nhìn về phía tinh không xa xôi, sau đó lại lái tinh hạm về hướng khác.
Rất nhanh sau đó, mấy người Hạo Thiên đã xuất hiện ở tinh không này.
Hạo Thiên liếc nhìn phía xa xa, hắn ta đang định đuổi theo thì đúng lúc ấy, A Bố Tạng đột nhiên nói: “Hướng đó không có huyễn trận!”
Nghe vậy, Hạo Thiên bèn híp mắt lại: “Bọn họ không đi về hướng đó!”
A Bố Tạng gật đầu.
Hạo Thiên trầm giọng nói: “Rốt cuộc bọn họ chạy đi đâu rồi?”
A Bố Tạng liếc nhìn tinh không xung quanh, hắn ta chầm chậm nhắm hai mắt lại. Một lát sau, hắn ta đột nhiên mở mắt ra: “Bọn họ muốn tới Bất Châu Thần Sơn!”
Bất Châu Thần Sơn!
Nghe vậy, mấy người bọn họ bỗng sầm mặt lại!
Đương nhiên là bọn họ biết nơi này!
Đây là di tích cuối cùng của thời đại Thiên Đạo, mà đối với những người trong thời đại Thần Ma thì nơi đó chính là cấm địa, bởi lẽ đó là nơi Thiên Đạo phong ấn!
Lúc này, Cổ Chiến Thiên bỗng lên tiếng: “Bọn họ muốn đâm đầu vào chỗ chết à?”
A Bố Tạng lắc đầu: “Đại tế ti đưa thiếu niên kia tới nơi đó, chắc chắn là có thâm ý gì đó!”
Cổ Chiến Thiên nhíu mày: “Thâm ý gì cơ?”
A Bố Tạng trầm mặc.
Hạo Thiên đột nhiên nói: “Đại tế ti đủ đa mưu túc trí, đưa hắn tới nơi đó chắc chắn có ý đồ gì đó. Nếu bọn họ thực sự tới đó thì e là chúng ta không giết bọn họ một cách dễ dàng được đâu!”
Không dám tiến vào!
Đại tế ti dám đưa Diệp Huyền tới Bất Châu Thần Sơn, thế nhưng bọn họ thì không dám tới đó!
Thiên Đạo!
Đó đâu phải chuyện đùa!
Đúng lúc ấy, Hạo Thiên đột nhiên nói: “Tới Bất Châu Thần Sơn, nếu bọn họ có thể tới đó thì tại sao chúng ta lại không thể?”
A Bố Tạng khẽ nhíu mày: “Hơi mạo hiểm đấy!”
Hạo Thiên liếc nhìn A Bố Tạng: “Ta không biết đại tế ti định làm gì, nhưng ta biết hiện giờ nếu chúng ta không trừ khử bọn họ thì sau này e là sẽ không còn cơ hội nữa. Ngoài ra, chí bảo của các tộc chúng ta đều nằm trong tay Diệp Huyền, nếu hắn chết tại Bất Châu Thần Sơn thì những món bảo vật đó phải xử lí sao đây?”
A Bố Tạng trầm mặc.
Hạo Thiên quay đầu nhìn về phía Bất Châu Thần Sơn, khẽ nói: “Hai người này bắt buộc phải chết!”
Nói đoạn, hắn ta bèn biến mất ở phía chân trời.
A Bố Tạng, Cổ Chiến Thiên và Bát Bộ Thiên Long cũng biến mất theo.
…