Chương 1837. Ta muốn đấu riêng với ngươi
Chương 1837. Ta muốn đấu riêng với ngươi
Chương 1837: Ta muốn đấu riêng với ngươi
Ở tinh không xa xôi, Diệp Huyền cõng A Mục, ngự kiếm bay đi. Có sự giúp đỡ của A Mục nên tốc độ của hắn cũng chỉ chậm hơn tinh hạm một chút mà thôi.
Trên đường đi, hắn bỗng nhiên nói: “A Mục, hay là ngươi vào tháp đi!”
A Mục chớp mắt: “Ta không muốn vào tháp!”
Diệp Huyền lấy làm lạ: “Tại sao?”
A Mục bật cười: “Ngươi cõng ta thoải mái hơn.”
Diệp Huyền: “…”
A Mục nhìn về phía xa rồi nhẹ giọng nói: “Mưu kế của ngươi rất tốt, nhưng mà không lừa được bọn họ đâu!”
Diệp Huyền trầm mặc.
A Mục mỉm cười: “Lần này cường giả của Vu tộc vẫn chưa tỉnh lại, đây là thời cơ tốt nhất để bọn họ giết ta. Chắc chắn bọn họ sẽ không bỏ qua cơ hội này đâu, trừ khi thần sư kia tỉnh lại!”
Diệp Huyền chau mày: “Thần sư tỉnh lại thì bọn họ sẽ không giết ngươi nữa à?”
A Mục khẽ mỉm cười: “Không, thần sư sẽ giết ta, nhưng sẽ không giết ngươi!”
Diệp Huyền lấy làm lạ: “Tại sao?”
A Mục chớp mắt: “Bởi vì nàng ta rất thông minh, nàng ta không những không giết ngươi mà còn có được ngươi cơ!”
Mặt Diệp Huyền sầm lại, nói cái gì thế không biết.
A Mục mỉm cười: “Nhưng tiếc là thần sư không tỉnh lại.”
Diệp Huyền trầm mặc nói: “A Mục cô nương, tại sao thần sư lại không giết ta?”
A Mục chớp mắt: “Ngươi đoán xem!”
Diệp Huyền lắc đầu: “Ta không đoán!”
A Mục khẽ mỉm cười: “Bọn Hạo Thiên chỉ nhìn được lợi ích trước mắt, thế nhưng thần sư có thể nhìn được lợi ích trong tương lai!”
Nói đoạn, nàng ngừng lại một lát rồi tiếp tục: “Dù thế nào thì ngươi cũng phải sống!”
Nghe vậy, Diệp Huyền khẽ chau mày: “Nè nè, sao nghe như kiểu ngươi đang để lại di ngôn vậy?”
A Mục bật cười, nàng không đáp lời.
Diệp Huyền trầm giọng nói: “A Mục, ngươi đừng có làm gì ngốc nghếch! Chúng ta nhất định sẽ tới được Bất Châu Thần Sơn!”
A Mục trầm mặc.
Diệp Huyền bỗng dừng lại, quay đầu nhìn A Mục: “Đừng làm chuyện ngốc nghếch!”
A Mục mỉm cười: “Sẽ không đâu!”
Diệp Huyền trầm giọng nói: “Hay là cùng nhau tới Bất Châu Thần Sơn, cùng nhau chết?”
A Mục chớp chớp mắt: “Cùng nhau chết?”
Diệp Huyền gật đầu: “Ta nói nghiêm túc đấy! Ta không muốn vì để ta sống mà ngươi phải hi sinh chính mình! Ngươi hiểu không?”
A Mục trầm mặc.
Diệp Huyền cõng nàng, ngự kiếm bay đi, biến mất ở nơi chân trời.
Trên đường đi, Diệp Huyền bỗng nhiên nói: “Tầng chín tiền bối, ngươi có cách gì không?”
Đánh thì chắc chắn là không đánh được rồi, hắn và A Mục chắc chắn không thể đấu lại mấy người kia!
Tầng thứ chín trầm ngâm một lát rồi nói: “Không có cách gì hết.”
Diệp Huyền: “…”
A Mục đột nhiên lên tiếng: “Nhiều nhất một khắc nữa thì bọn họ sẽ đuổi kịp chúng ta!”
Diệp Huyền quay đầu liếc nhìn, khoảnh khắc ấy hắn đã cảm nhận được một luồng uy lực, mặc dù rất nhỏ nhưng đang có xu hướng lớn dần.
Sắc mặt hắn lập tức sầm xuống.
Ở một chỗ nào đó của tinh không, một nữ tử đang quan sát hắn.
Nữ tử này chính là Tiểu Đạo.
Lúc này, độc cước nữ tử kia xuất hiện bên cạnh nàng
Độc cước nữ tử nhìn về phía xa xa: “Tại sao lại giúp ta?”
Tiểu Đạo mỉm cười: “Ngươi hay xấu hổ lắm, nếu không làm vậy thì chắc chắn ngươi sẽ không tìm hắn để lấy tử khí đâu!”
Độc cước nữ tử quay đầu nhìn Tiểu Đạo: “Tại sao ngươi lại giúp ta?”
Tiểu Đạo cười: “Con người ngươi rất tốt!”
Độc cước nữ tử quay đầu nhìn nàng: “Hắn không đánh lại được mấy người kia!”
Tiểu Đạo khẽ nói: “Đó là chuyện của hắn!”
Độc cước nữ tử ngẩng đầu nhìn về phía tinh không xa xa: “Ở Bất Châu Thần Sơn có gì?”
Tiểu Đạo mỉm cười: “Ngươi cho rằng sẽ có những gì?”
Độc cước nữ tử khẽ nói: “Thiên Đạo?”
Tiểu Đạo lắc đầu: “Thiên Đạo không ở đó!”
Độc cước nữ tử chau mày: “Thế ở đó có gì?”
Tiểu Đạo bật cười mà không đáp lời.
Độc cước nữ tử nhìn nàng: “Ngươi thèm đòn quá rồi đấy!”
Tiểu Đạo cười ha ha, đúng lúc đó nàng quay đầu, trông thấy vài người ở phía xa xa. Đó chính là đám người Hạo Thiên.
Trông thấy cảnh tượng ấy, độc cước nữ tử không khỏi nhíu mày.
Nàng biết, bọn họ đã đuổi kịp Diệp Huyền.
Ở mãi đằng xa, Diệp Huyền và A Mục bỗng nhiên dừng lại. Hắn quay người, lúc này mấy người Hạo Thiên xuất hiện ngay trước mặt hắn và A Mục.
Hạo Thiên liếc nhìn A Mục, mỉm cười: “Đại tế ti, ngươi muốn đi đâu hả?”
A Mục đáp: “Tới Bất Châu Thần Sơn!”
Hạo Thiên nhìn chằm chằm vào nàng: “Tới Bất Châu Thần Sơn làm gì?”
A Mục chớp chớp mắt: “Ngươi đoán xem!”
Hạo Thiên lắc đầu: “Đại tế ti, ngươi phải hiểu rằng hiện giờ cường giả Vu tộc vẫn chưa tỉnh lại.”
A Mục gật đầu: “Ta biết chứ.”
Hạo Thiên nhìn nàng: “Ta hỏi ngươi lần cuối cùng, ngươi tới Bất Châu Thần Sơn làm gì!”
A Mục mỉm cười: “Ta tới đó để chạy trốn mà thôi!”
Hạo Thiên nhìn A Mục, khẽ siết tay phải lại.
Đúng lúc ấy, Diệp Huyền đột nhiên túm lấy A Mục. A Mục đang định nói gì đó thì hắn đã kéo nàng vào Giới Ngục tháp. Cùng lúc đó, Giới Ngục tháp cũng được khóa lại.
Bên trong Giới Ngục tháp, A Mục sững sờ.
Diệp Huyền nhìn Hạo Thiên, mỉm cười: “Xin chào chư vị!”
Hạo Thiên liếc hắn: “Ngươi định một đấu ba à?”
Diệp Huyền lắc đầu: “Không đánh thắng được.”
Hạo Thiên mỉm cười: “Chúng ta cho phép ngươi gọi thêm người khác đấy!”
Diệp Huyền nhìn Hạo Thiên: “Ta muốn đấu riêng với ngươi!”
Đấu riêng!
Hạo Thiên đột nhiên mỉm cười: “Ta thấy cũng không cần thiết đâu, bởi vì ngươi cũng chẳng đánh thắng được ta! Hơn nữa, ta thấy đấu riêng như vậy cũng chẳng có nghĩa lí gì. Thế nên giờ một là ngươi chạy trốn, hai là ngươi gọi người tới đây!”
Diệp Huyền trầm mặc.
Hạo Thiên nhìn chằm chằm hắn: “Ngươi chắc chắn không gọi người tới sao?”
Diệp Huyền chầm chậm nhắm mắt lại: “Tiền bối, ta đấu với ba người bọn họ thì có bao nhiêu phần thắng?”
Tầng thứ chín nói: “Mười phần!”
Diệp Huyền sững sờ: “Thật hả?”
Tầng thứ chín lại nói: “Mơ đi!”
Diệp Huyền: “…”
Đúng lúc ấy, Hạo Thiên bỗng nhiên bật cười: “Diệp Huyền, nghe đâu sau lưng ngươi có rất nhiều cường giả, hiện giờ chúng ta cho ngươi một cơ hội, ngươi chắc chắn không gọi người sao?”
Diệp Huyền nhìn hắn ta: “Thực sự muốn ta gọi người à?”
Hạo Thiên nhìn chằm chằm vào hắn: “Không gọi, bổn thần không đánh giá cao ngươi!”
Diệp Huyền khẽ gật đầu: “Vốn dĩ ta cũng không muốn gọi đâu, nhưng ngươi đã nói vậy thì ta thấy mình mà không gọi thì có lỗi với ngươi quá!”
Nói đoạn, hắn bèn lấy một cái hộp đen ra…