Chương 1840. Không biết phải nuôi thế nào nữa
Chương 1840. Không biết phải nuôi thế nào nữa
Chương 1840: Không biết phải nuôi thế nào nữa
Trả hàng!
Nghe tiểu nữ hài nói như vậy, sắc mặt Diệp Huyền lập tức trở nên kì lạ.
Lúc này, tiểu nữ hài nhìn hắn và bảo: “Trả hàng đi!”
Diệp Huyền do dự trong chốc lát rồi nói: “Cái này là ta nhặt được!”
“Nhặt được?”
Tiểu nữ hài chớp mắt: “Không phải mua à?”
Diệp Huyền gật đầu: “Không phải mua đâu! Ngươi nhìn giúp ta xem phải sạc điện kiểu gì?”
Tiểu nữ hài lại quan sát Đệ Cửu một lần nữa. Một lát sau, nàng nhìn Diệp Huyền và nói: “Trí thông minh của nàng ta thế nào?”
Diệp Huyền nói: “Cực cao luôn, thực lực cũng cực mạnh!”
Tiểu nữ hài khẽ nói: “Thế chắc là kiểu Thái Dương Năng rồi!”
Thái Dương Năng?
Diệp Huyền chớp mắt: “Là sao?”
Tiểu nữ hài nói: “Thì là sạc bằng ánh nắng mặt trời đó!”
Diệp Huyền: “…”
Tiểu nữ hài liếc nhìn xung quanh, xung quanh tối om, chẳng có một tí ánh nắng nào.
Tiểu nữ hài nói: “Ngươi đưa nàng ta đi phơi nắng thử xem!”
Diệp Huyền gật đầu: “Cũng chỉ còn cách này thôi!”
Tiểu nữ hài liếm kẹo hồ lô, sau đó đưa kẹo hồ lô trong tay cho Diệp Huyền: “Giữ giúp ta, lần sau ta lại tìm ngươi!”
Diệp Huyền: “…”
Tiểu nữ hài đã rời đi!
Diệp Huyền nhìn Đệ Cửu trước mặt, hắn lại liếc mắt nhìn xung quanh, phải dành thời gian đưa Đệ Cửu đi phơi nắng mới được!
Hình như hắn nhớ tới điều gì đó, bèn quay đầu nhìn về phía mấy người Hạo Thiên.
Mấy người họ vẫn chưa đi!
Trong đó, Hạo Thiên thì đã bị hủy đi nhục thân!
Diệp Huyền nhìn Hạo Thiên, mỉm cười: “Ngươi bảo ta gọi người mà, he he!”
Nói đoạn, hắn cất Đệ Cửu đi rồi quay người bỏ chạy.
Sắc mặt Hạo Thiên khó coi đến cực điểm!
Đương nhiên, phần nhiều là kiêng dè và sợ hãi!
Thực lực của tiểu nữ hài ban nãy được Diệp Huyền gọi tới thực sự quá kinh khủng.
Hắn ta không dám đuổi theo đối phương!
Thực sự không dám đuổi theo.
Một lát sau, Hạo Thiên bỗng nói: “Trở về!”
Nói đoạn, hắn ta bèn quay người rời đi.
A Bố Tạng, Cổ Chiến Thiên và Bát Bộ Thiên Long cũng biến mất theo.
Tiểu Đạo và độc cước nữ tử thì vẫn đứng đó.
Độc cước nữ tử nhìn Tiểu Đạo và nói: “Nàng ta là yêu thú gì thế?”
Tiểu Đạo khẽ nói: “Ác thú!”
Độc cước nữ tử chau mày: “Kiểu thượng thần ấy hả?”
Tiểu Đạo lắc đầu: “Không phải.”
Nói đoạn, nàng lại nhìn về phía xa xa, sắc mặt trông có hơi phức tạo: “Ác thú chi tổ!”
Độc cước nữ tử trầm mặc trong chốc lát rồi nói: “E là Thiên tộc cũng không dám chọc vào nàng ta đâu!”
Tiểu Đạo khẽ lắc đầu: “Phải xem thái độ của thần sư thế nào! Nếu như nàng ta muốn nhắm vào thì Thiên tộc sẽ bất chấp tất cả đấy!”
Độc cước nữ tử hỏi: “Nàng ta sẽ làm vậy sao?”
Tiểu Đạo khẽ nói: “Không biêt nữ nhân đó nghĩ thế nào nữa!”
Độc cước nữ tử trầm mặc.
…
Ở phía xa xa, Diệp Huyền chạy như bay. Sau khi chắc chắn đám người Hạo Thiên không đuổi theo nữa thì hắn mới thở phào một hơi, sau đó thả A Mục ra ngoài.
A Mục nhìn Diệp Huyền và không lên tiếng.
Diệp Huyền nói: “Giận hả?”
A Mục lắc đầu: “Ngươi làm vậy cũng để bảo vệ ta mà thôi, sao ta có thể tức giận được! Cơ mà lần sau đừng như vậy, có chuyện gì thì ta với ngươi cùng nhau đối mặt!”
Diệp Huyền gật đầu: “Được!”
A Mục nhìn thẳng vào hắn: “Nhớ đấy!”
Diệp Huyền nghiêm túc đáp: “Nhớ rồi!”
A Mục khẽ mỉm cười, sau đó nói: “Tiểu nữ hài ban nãy đi rồi à?”
Diệp Huyền gật đầu: “Đi rồi! Không biết khi nào mới gặp lại nàng ta nữa!”
A Mục khẽ nói: “Nàng ta rất trẻ! Tiểu Đạo cũng rất mạnh!”
Tiểu Đạo!
Lúc này, hắn mới nhớ ra một chuyện, đó chính là Tiểu Đạo!
Quá kinh ngạc trước thực lực của tiểu nữ hài nên suýt chút nữa hắn đã bỏ qua mất Tiểu Đạo!
Tiểu Đạo cũng ghê gớm lắm!
Một chín một mười với tiểu nữ hài!
Rốt cuộc Tiểu Đạo là ai?
Đây là một câu đố!
A Mục đột nhiên nói: “Chúng ta tới Bất Châu Thần Sơn đi!”
Diệp Huyền nhìn A Mục: “Vẫn đi hả? Ta thấy giờ chắc Thiên tộc cũng không dám tới tìm chúng ta nữa đâu!”
A Mục mỉm cười: “Đi thôi!”
Diệp Huyền nhìn A Mục: “Mục đích là gì?”
A Mục khẽ mỉm cười: “Tới là biết mà!”
Diệp Huyền gật đầu: “Được!”
Đúng lúc ấy, Tiểu Linh Nhi đột nhiên xuất hiện trước mặt Diệp Huyền. Hắn đang định lên tiếng thì Tiểu Linh Nhi đã kéo hắn vào Giới Ngục tháp!
A Mục cũng vội vã vào Giới Ngục tháp theo!
Tiểu Linh Nhi đưa Diệp Huyền và A Mục tới tầng thứ ba. Ở tầng thứ ba, Diệp Huyền nhìn thấy con Chiến Thiên Thú kia!
Lúc này, con Chiến Thiên Thú đã lớn hơn rất nhiều, trên người nó tỏa ra một luồng uy lực ghê gớm!
Diệp Huyền nhìn Tiểu Linh Nhi, Tiểu Linh Nhi nhìn Chiến Thiên Thú: “Hình như nó trưởng thành rồi!”
Diệp Huyền gật đầu: “Có thể nhận ra được!”
Tiểu Linh Nhi lại nói: “Ban nãy nó đã uống một ít đan dược, sau đó…”
Nói đến đây, nàng bỗng nhiên dừng lại.
Diệp Huyền hỏi: “Rồi sao?”
Tiểu Linh Nhi đi ra phía sau Chiến Thiên Thú, nàng túm lấy cái đuôi dài của nó rồi kéo nó tới trước mặt Diệp Huyền.
Tiểu Linh Nhi chỉ vào Chiến Thiên Thú và nói: “Nó ăn hết sạch linh quả rồi! Đã thế nó vẫn còn muốn ăn nữa! Ta không biết phải nuôi nó thế nào nữa!”
Diệp Huyền: “…”
Chiến Thiên Thú nằm bò trên mặt đất, run cầm cập.
Lúc này, A Mục đột nhiên nói: “Nó sắp tiến hóa rồi!”
Diệp Huyền nhìn về phía A Mục, A Mục khẽ nói: “Sau khi được tiểu nữ hài giúp đỡ, nó đã đột phá huyết mạch của mình. Hiện giờ nó đang ở trong thời kì vô cùng quan trọng, nếu như có đủ linh khí thì nó sẽ tiến hóa và vượt qua hẳn tổ tiên của nó!”