Nhất Kiếm Độc Tôn (Bản Dịch Vip)

Chương 151 - Chương 1841. Chân Long

Chương 1841. Chân Long Chương 1841. Chân Long

Chương 1841: Chân Long

Linh khí!

Diệp Huyền trầm giọng nói: “Cần bao nhiêu linh khí?”

A Mục chớp mắt: “Không biết nữa! Có điều càng nhiều càng tốt, bởi vì càng nhiều thì chứng tỏ nó càng lợi hại!”

Diệp Huyền nhìn Tiểu Linh Nhi, Tiểu Linh Nhi xòe tay ra: “Nó đã ăn hết linh quả và đan dược còn lại rồi.”

Nói đoạn, nàng khẽ đá con Chiến Thiên Thú: “Đúng là cái đồ tham ăn!”

Chiến Thiên Thú nằm trên mặt đất, cọ đầu vào người Tiểu Linh Nhi, trông như đang muốn lấy lòng nàng.

Tiểu Linh Nhi thấy hơi bất lực, sau đó nhìn Diệp Huyền: “Sao giờ? Nó sẽ ăn sạch của chúng ta mất!”

Lúc này, Chiến Thiên Thú vội vàng chạy tới dưới chân Diệp Huyền, cọ vào chân hắn.

Diệp Huyền trầm mặc trong chốc lát rồi nói: “Để ta nghĩ cách.”

A Mục nhìn hắn: “Cách gì?”

Diệp Huyền liếc nhìn Chiến Thiên Thú, sau đó hắn nhìn A Mục: “Vu tộc có thể nuôi nó không?”

A Mục chớp mắt: “Chuyện này…”

Diệp Huyền nhìn A Mục: “Nó là của chúng ta, cũng là của Vu tộc.”

A Mục trầm mặc trong chốc lát rồi nói: “Nuôi được!”

Nghe vậy, sắc mặt Diệp Huyền nhẹ nhõm hẳn đi. Mặc dù hắn rất giàu nhưng vẫn đánh giá thấp Chiến Thiên Thú, con thú này tham ăn thật đấy!

Phải biết rằng Tiểu Linh Nhi dự trữ rất nhiều linh quả và linh vật!

Thế nhưng chúng đều bị Chiến Thiên Thú ăn hết!

A Mục nhìn Chiến Thiên Thú: “Nếu để nó tiến hóa thì nó sẽ lợi hại hơn nữa, có điều… nó tham ăn quá!”

Lúc này, Chiến Thiên Thú bỗng đứng lên, nó huơ tay như đang muốn nói gì đó.

Lúc này, Tiểu Linh Nhi ở bên cạnh bỗng nói: “Nó nói sau khi trưởng thành có thể đánh nhau!”

Diệp Huyền: “…”

A Mục đột nhiên nói: “Thế này đi! Đợi sau khi trở về từ Bất Châu Thần Sơn thì chúng ta sẽ đưa ngươi tới Vu tộc, tới khi ấy ngươi khắc được ăn no nê!”

Chiến Thiên Thú gật đầu lia lịa.

A Mục khẽ mỉm cười, sau đó nhìn Diệp Huyền và nói: “Chúng ta đi thôi!”

Diệp Huyền gật đầu, sau đó đưa A Mục ra khỏi Giới Ngục tháp.

Bên trong tháp, Tiểu Linh Nhi nhìn Chiến Thiên thú, thở dài một hơi: “Ăn ít thôi!”

Chiến Thiên Thú: “…”



Bên ngoài, Diệp Huyền ngự kiếm bay đi, A Mục thì ở bên cạnh hắn.

Hắn nhìn về phía xa xa: “A Mục, trước kia nghe ngươi nói Bất Châu Thần Sơn là di tích cuối cùng trong thời đại của Thiên Đạo à?”

A Mục gật đầu: “Đúng vậy!”

Diệp Huyền trầm giọng nói: “Thiên Đạo cũng không tránh được Ngũ Duy Kiếp sao?”

A Mục khẽ nói: “Ta không biết, ta chỉ biết Thiên Đạo rất thần bí, cũng rất lợi hại. Nếu không phải bởi vì ngươi thì ta cũng sẽ không tới Bất Châu Thần Sơn đâu!”

Diệp Huyền có hơi không hiểu: “Tại sao?”

A Mục khẽ mỉm cười: “Bởi vì nàng ta sẽ không làm hại ngươi, ngươi tới đây thì nàng ta có thể nể mặt ngươi. Còn nếu để một mình ta đến thì chắc chắn nàng ta sẽ không nể mặt ta đâu.”

Diệp Huyền thấy hơi tò mò: “A Mục, ngươi tới Bất Châu Thần Sơn làm gì? Ta tò mò lắm ấy!”

A Mục chớp mắt: “Tới khi ấy ngươi sẽ biết!”

Diệp Huyền lắc đầu: “Thôi được rồi!”

A Mục quay đầu nhìn, sau đó nói: “Sau lần này chắc chắn Thiên tộc sẽ phải tem tém lại!”

Diệp Huyền mỉm cười: “Mong là vậy!”

A Mục nhìn Diệp Huyền, muốn nói lại thôi.

Diệp Huyền nói: “A Mục, ngươi muốn nói gì?”

A Mục trầm mặc trong chốc lát rồi nói: “Đến bây giờ chắc ngươi cũng biết thân phận của mình rất đặc biệt rồi nhỉ?”

Diệp Huyền gật đầu.

A Mục nhìn hắn: “Ngươi trông thì an toàn đấy, nhưng thực chất lại đang gặp nguy hiểm. Hiện giờ thực lực của ngươi còn lâu mới đủ để đối mặt với những nguy hiểm ấy. Còn về nữ tử váy trắng thì mấy hôm nay ta đã nghĩ kĩ rồi, nàng ta không tới Ngũ Duy chắc chắn là có ý gì đó. Thứ có thể kéo chân nàng ta chắc chắn không phải là người hay chuyện gì bình thường. Người phía sau ngươi toàn là kẻ mạnh cả, nhưng điều này cũng có nghĩa là về sau đối thủ của ngươi chắc chắn cũng sẽ rất mạnh!”

Diệp Huyền khẽ chau mày: “Đối thủ sau này của ta?”

A Mục nhìn Diệp Huyền: “Các thời đại hội tụ, Ngũ Duy Kiếp sắp đến, chẳng lẽ ngươi không nhận ra chuyện gì sắp xảy ra hay sao?”

Diệp Huyền trầm giọng nói: “Ngũ Duy Kiếp thôi sao?”

A Mục lắc đầu: “Chắc chắn không đơn giản chỉ là Ngũ Duy Kiếp…”

Nói đoạn, nàng quay đầu nhìn về phía tinh không xa xôi, trong mắt là nỗi lo âu.

Diệp Huyền hỏi: “A Mục, ngươi nhận ra điều gì rồi?”

A Mục lắc đầu, chỉ cười chứ không lên tiếng.

Diệp Huyền đang định nói gì đó thì đúng lúc này, A Mục bỗng ngẩng đầu nhìn về phía xa: “Chúng ta tới rồi!”

Diệp Huyền nhìn về phía xa, hắn thoáng thấy được một ngọn núi. Ngọn núi đó đứng sừng sững giữa tinh không, xung quanh ngọn núi đó còn có rất nhiều những ngọn núi nhỏ khác. Mây đen bao phủ khắp xung quanh, không gian u ám khiến người ta không khỏi áp lực.

Ngoài ra, Diệp Huyền còn phát hiện trên Bất Châu Thần Sơn còn có một con cự long đang say ngủ.

Hắn nhìn A Mục, A Mục khẽ nói: “Đây chính là Bất Châu Thần Sơn.”

Diệp Huyền nhìn con cự long trên Bất Châu Thần Sơn, hỏi: “A Mục, đây là?”

A Mục khẽ nói: “Chân Long cuối cùng của thời đại Thiên Đạo!”

Chân Long!

Khoảnh khắc ấy, hắn nghĩ tới Chân Long huyết mạch!

Trên thế gian có tam đại huyết mạch, Phong Ma huyết mạch của hắn, Phàm Nhân huyết mạch và Chân Long huyết mạch.

Chân Long!

Diệp Huyền hỏi: “Chân Long và Thiên Long có gì khác nhau không?”

A Mục mỉm cười: “Khác nhiều lắm! Chân Long là cấp cao nhất, bởi huyết mạch của chúng là chuẩn nhất. Tiếp đó mà Ma Long, Ma Long cũng thuộc Chân Long nhưng chúng đã bị hắc hóa rồi! Tiếp đó là Thiên Long! Thiên Long kém hơn nhiều so với Chân Long cả về thực lực và độ chuẩn của huyết mạch.”
Bình Luận (0)
Comment