Chương 1842. Hy Hoàng
Chương 1842. Hy Hoàng
Chương 1842: Hy Hoàng
Diệp Huyền nhìn con Chân Long kia rồi hỏi: “Tại sao nó lại ở đây?”
A Mục khẽ mỉm cười: “Nó phạm lỗi nên bị Thiên Đạo nhốt ở đây!”
Nghe vậy, khóe mặt Diệp Huyền bèn nhảy lên!
Phạm lỗi à!
A Mục khẽ nói: “Thiên Đạo mạnh hơn nhiều so với những gì ngươi tưởng tượng! Dẫu sao thì cũng là Thiên Đạo của Ngũ Duy vũ trụ mà!”
Diệp Huyền nhìn con Chân Long đang say ngủ rồi nói: “A Mục, mục đích của ngươi là gì?”
A Mục nói: “Đi theo ta!”
Nói đoạn, nàng bèn đi về phía một con đường nhỏ.
Diệp Huyền vội vã đi theo.
Nơi này tối tăm vô cùng, chỗ nào cũng tràn ngập khí tức áp bức.
Mà con Chân Long đang say ngủ kia vẫn không hề có ý định tỉnh dậy!
Diệp Huyền hỏi: “A Mục, nó mà tỉnh lại thì liệu có đánh chúng ta hay không?”
A Mục liếc nhìn con Chân Long rồi gật đầu: “Chắc chắn sẽ đánh!”
Diệp Huyền: “…”
A Mục mỉm cười: “Không sao đâu, chúng ta chỉ cần không chủ động chọc vào nó thì chắc tạm thời nó sẽ không tỉnh đâu, trừ phi Thiên Đạo bảo nó tỉnh dậy!”
Thiên Đạo!
Diệp Huyền liếc nhìn xung quanh: “Thiên Đạo biết chúng ta tới đây chưa?”
A Mục chớp mắt: “Chắc là biết rồi đấy!”
Chắc là!
Diệp Huyền: “…”
Lúc này, A Mục đột nhiên nói: “Chúng ta gia tăng tốc độ đi!”
Diệp Huyền nhìn về phía xa: “Đi bộ vậy hả?”
A Mục gật đầu: “Đi bộ thôi, nếu ngự kiếm thì dễ đánh thức Chân Long lắm. Với thực lực hiện giờ của ngươi thì…”
Nói đến đây, nàng bỗng ngừng lại.
Diệp Huyền hỏi: “Ta kém xa nó hả?”
A Mục khẽ gật đầu: “Dẫu sao thì nó cũng là Chân Long mà, nếu như phân chia theo cấp độ của Thiên Long tộc thì nó cũng phải ở mức cửu văn.”
Cửu văn!
Lúc này thì Diệp Huyền đã lường được rồi.
A Mục gia tăng tốc độ, nhìn về phía xa xa: “Sắp tới rồi!”
Diệp Huyền cũng không hỏi thêm gì nữa!
Khoảng nửa canh giờ sau, A Mục đưa hắn tới trước một cánh cửa bằng đá!
Cánh cửa này dày vô cùng, bên trên còn khắc phù văn gì đó.
Diệp Huyền nhìn A Mục, A Mục khẽ mỉm cười: “Tới rồi đó!”
Hắn nói: “A Mục, đây là?”
A Mục không lên tiếng mà lại gần cánh cửa, nhìn những lá phù văn trên đó và khẽ chau mày.
Diệp Huyền cũng tinh thông phù văn, hắn nhìn cánh cửa đá, phù văn trên cánh cửa đá đó rất kì lạ, hắn chưa trông thấy bao giờ.
A Mục nói: “Chúng ta phải giải được những lá phù văn này.”
Diệp Huyền hỏi: “Không xông vào luôn được sao?”
A Mục lắc đầu: “Không được.”
Nói đoạn, nàng bèn lại gần cánh cửa hơn, khẽ chạm lên những lá phù văn thần bí: “Thú vị đấy!”
Diệp Huyền nói: “Ngươi đọc có hiểu không?”
A Mục khẽ nói: “Phải nghiên cứu một lúc đã!”
Nói đoạn, nàng lấy một cuốn cổ tịch ra rồi bắt đầu đọc.
Diệp Huyền cũng đọc giúp, ban đầu hắn thấy không hiểu lắm, nhưng may mà có A Mục giảng giải cho hắn.
Cứ thế, khoảng một canh giờ sau, A Mục bỗng đứng thẳng lên. Hai tay nàng nhanh chóng ấn lên cánh cửa đá. Một lát sau, những lá phù văn trên cánh cửa bỗng sáng lên.
Chúng đã được kích hoạt!
A Mục quay đầu nhìn Diệp Huyền, mỉm cười: “Thành công rồi!”
Diệp Huyền gật đầu, hắn nhìn cánh cửa đá.
Cánh cửa đang được mở ra, rất nhanh sau đó một làn gió u ám bay ra. Hắn kéo A Mục ra phía sau người. Một đường kiếm ý xuất hiện và ngăn làn gió kia lại.
A Mục bỗng nhiên nói: “Chúng ta vào đi!”
Nói đoạn, nàng kéo tay hắn và nhanh chóng bước vào trong.
Hai người đi men theo con đường nhỏ. Một lát sau, bọn họ tới được một tòa thạch điện. Trước tòa thạch điện đó có một bức tượng nam tử, nam tử mặc huyền y đơn giản, tay trái nắm một quyển cổ đồ, tay phải thì cầm cái khiên hình tròn, trắng đen đan xen.
Diệp Huyền nhìn A Mục, A Mục khẽ nói: “Hành lễ đi!”
Nói đoạn, nàng bèn cung kính hành lễ với bức tượng nam tử.
Diệp Huyền do dự một lát rồi cũng hành lễ theo.
A Mục khẽ nói: “Chắc chắn ngươi đang tò mò không biết hắn ta là ai đúng không?”
Diệp Huyền gật đầu: “Đúng vậy!”
A Mục nói: “Hắn ta là Hy, là một trong những người sáng lập ra văn minh Nhân tộc. Vào thời kì đầu khi Ngũ Duy vũ trụ được hình thành, khi ấy chỉ có Thiên Đạo cùng một vài sinh linh, nhưng sau này thì có thêm cả Nhân tộc! Trí thông minh của loài người khi ấy vẫn chưa được khai sáng, hành vi vẫn còn giống dã thú. Mãi đến sau này có một vài cường giả nhân loại xuất hiện. Hy chính là một trong số đó. Khi ấy nhân loại còn nhỏ bé, mấy người bọn họ đã dẫn dắt nhân loại đối mặt với trời đất, đối mặt với yêu thú và tạo nên văn minh Nhân tộc…”
Nói đoạn, nàng lại nhìn Diệp Huyền: “Nói một cách khắt khe hơn thì bọn họ chính là tổ tiên của nhân loại chúng ta, xứng đáng được nhân loại chúng ta tôn trọng, hơn nữa tất cả đều nên nhớ đến công lao của họ!”
Diệp Huyền khẽ nói: “Hóa ra là vậy!”
Nói vậy, hắn quay đầu nhìn A Mục: “Mục đích tới đây của ngươi là để gặp hắn ta à?”
A Mục bỗng kéo tay Diệp Huyền đi tới trước mặt Hy, nhìn bức tượng và nói: “Hy Hoàng, người bên cạnh ta là một người lương thiện, trọng tình nghĩa, đủ tư cách để gánh vác trọng trách tương lai của Nhân tộc. Nếu như Hy Hoàng có ý thì có thể giao Bát Quái Đồ và Thái Cực Thuẫn cho hắn, chắc chắn hắn sẽ không phụ sự kì vọng của Hy Hoàng, chấn hưng Nhân tộc.”
Diệp Huyền: “…”