Nhất Kiếm Độc Tôn (Bản Dịch Vip)

Chương 153 - Chương 1843. Tín Ngưỡng Chi Lực Của Nhân Tộc?

Chương 1843. Tín ngưỡng chi lực của Nhân tộc? Chương 1843. Tín ngưỡng chi lực của Nhân tộc?

Chương 1843: Tín ngưỡng chi lực của Nhân tộc?

Bức tượng không có phản ứng gì cả.

A Mục do dự trong chốc lát rồi nói: “Hy Hoàng, ngươi thực sự không xem xét một chút sao?”

Bức tượng vẫn không có phản ứng gì cả.

A Mục trầm mặc.

Diệp Huyền mỉm cười: “Không sao, ta đã có rất nhiều bảo vật rồi!”

A Mục lắc đầu: “Khác nhau mà!”

Diệp Huyền lầy làm lạ: “Không giống chỗ nào?”

A Mục khẽ lắc đầu, nàng nhìn bức tượng Hy Hoàng, chầm chậm nhắm hai mắt lại như đang muốn nói gì đó, nhưng Diệp Huyền lại không nghe thấy!

Hắn nhìn Hy Hoàng, đúng lúc ấy A Mục bỗng mở mắt. Nàng nhìn thẳng vào Hy Hoàng, miệng nhẩm đọc gì đó.

Diệp Huyền chẳng nghe được câu nào cả.

Một lát sau, A Mục bỗng quay đầu nhìn hắn: “Ngươi bằng lòng chiến đấu vì Nhân tộc không?”

Chiến đấu vì Nhân tộc?

Diệp Huyền sững sờ.

A Mục nhìn hắn: “Nếu ngươi đồng ý chiến đấu vì Nhân tộc thì ngươi sẽ phải gánh vác trọng trách kế thừa văn minh của Nhân tộc, ngươi sẽ trở thành Nhân Vương chân chính của Nhân tộc.”

Diệp Huyền trầm mặc nói: “A Mục…”

A Mục nhìn thẳng vào hắn: “Trả lời ta đi! Trả lời nghiêm túc vào! Ta không đùa đâu! Một khi ngươi đồng ý thì ngươi sẽ phải gánh vác nhân quả lớn hơn. Không chỉ có vậy, ngươi sẽ trở thành người đứng đầu của Nhân tộc, sẽ phải gánh vác trách nhiệm nặng nề đó.”

Chiến đấu vì Nhân tộc!

Diệp Huyền trầm mặc.

Hắn biết, A Mục không hề nói đùa.

Một khi hắn đồng ý thì tới khi ấy hắn sẽ phải gánh thêm một phần trách nhiệm!

Vì Nhân tộc!

Diệp Huyền trầm mặc nói: “A Mục, ta là một người ích kỉ!”

A Mục nói: “Nhưng từ lúc này trở đi, ngươi có thể thay đổi. Từ nay về sau, ngươi không những phải chiến đấu vì mình mà còn phải chiến đấu vì người thân của mình, vì cả Nhân tộc!”

Diệp Huyền cười khổ: “A Mục, ta không có năng lực ấy!”

Hắn có thể lừa người khác, nhưng hắn không muốn lừa A Mục!

A Mục lắc đầu: “Thực lực không phải vấn đề, vấn đề là ngươi có muốn hay không.”

Diệp Huyền nhìn chằm chằm vào nàng: “Ta không muốn!”

Hắn có gì nói đấy, hiện giờ hắn thực sự không muốn chiến đấu vì Nhân tộc!

Điều này quá vĩ đại!

Nghe Diệp Huyền nói vậy, A Mục bèn quay đầu nhìn bức tượng Hy Hoàng. Lúc này, bức tượng Hy Hoàng bỗng nứt ra, ngay sau đó một hư ảnh xuất hiện trước mặt Diệp Huyền và A Mục.

Đó chính là Hy Hoàng!

Hy Hoàng liếc nhìn A Mục, sau đó nhìn Diệp Huyền, mỉm cười: “Thiếu niên, ngươi cũng thành thật thật đấy!”

Diệp Huyền khẽ hành lễ: “Chào tiền bối!”

Hy Hoàng bay đến trước mặt hắn, nhìn hắn rồi nói: “Ngươi có lòng rồi.”

Diệp Huyền nghe mà chẳng hiểu gì cả.

Hy Hoàng ngẩng đầu, trong mắt hắn ta tràn ngập vẻ lo âu: “Kẻ địch lớn nhất trên thế giới này không phải người nào khác, cũng không phải Ngũ Duy Kiếp sắp tới mà chính là chúng ta. Dù là Nhân tộc hay là những tộc khác thì kẻ địch lớn nhất luôn luôn là chính mình. Thế nhưng vạn vật vạn tộc cũng phải bó tay! Bởi họ phải sinh tồn!”

Nói đoạn, hắn ta nhìn về phía Diệp Huyền, ánh mắt phức tạp vô cùng: “Năm ấy ta cũng không bằng ngươi đâu.”

Nói đoạn, cơ thể hắn ta dần trở nên hư ảo.

Lúc này, A Mục bỗng nói: “Hành lễ!”

Diệp Huyền do dự một lát rồi hành lễ một cách cung kính.

Hy Hoàng nhìn hắn: “Khi người có đủ thực lực rồi thì hãy nhớ, ngươi là người của Nhân tộc! Mặc dù nội bộ Nhân tộc cũng có tranh đấu, cũng tự tàn sát lẫn nhau nhưng ngươi phải nhớ văn minh của Nhân tộc không thể biến mất ở vũ trụ này, còn ngươi chính là người bảo vệ cũng như kế thừa văn minh ấy.”

Diệp Huyền cười khổ: “Tiền bối, ngươi nói vậy thôi chứ Nhân tộc cũng sẽ không chịu đâu!”

Hy Hoàng khẽ mỉm cười: “Nhân tộc sẽ chịu thôi!”

Diệp Huyền lấy làm lạ, lúc này A Mục bỗng nói: “Còn không mau cảm ơn Hy Hoàng tiền bối đi!”

Diệp Huyền trầm mặc trong chốc lát rồi cung kính hành lễ: “Ta không dám đảm bảo điều gì nhưng ta sẽ cố gắng hết sức!”

Hy Hoàng khẽ mỉm cười: “Đủ rồi!”

Nói đoạn, cơ thể hắn ta hư ảo hoàn toàn.

Đúng lúc này, một tấm cổ đồ và một cái khiên tròn bỗng nhiên xuất hiện trước mặt Diệp Huyền. Ngoài ra còn có một cái ấn to bằng nắm đấm, xung quanh ấn có khắc sông núi.

Còn về Hy Hoàng thì đã biến mất.

Diệp Huyền nhìn A Mục, A Mục xòe tay phải ra, tấm cổ đồ xuất hiện trong lòng bàn tay nàng. Nàng nhìn nó và bảo: “Bát Quái Đồ.”

Diệp Huyền vội hỏi: “Có tác dụng gì không?”

A Mục khẽ nói: “Tí nữa ta sẽ nói cho ngươi!”

Nói đoạn, nàng lấy cái ấn rồi bảo: “Đây là Nhân Vương Ấn, có cái ấn này thì ngươi có thể triệu hồi hai mươi vị tướng cùng chiến đấu với ngươi. Không chỉ có vậy, từ giờ trở đi bất cứ kết giới phong ấn và trận pháp nào trên thế gian đều sẽ không có tác dụng đối với ngươi. Điều quan trọng nhất là…”

Nói đoạn, nàng nhìn Diệp Huyền và tiếp tục: “Cái ấn này có thể giúp ngươi có được tín ngưỡng chi lực của Nhân tộc!”

Tín ngưỡng chi lực của Nhân tộc?

Diệp Huyền có hơi không hiểu: “Tín ngưỡng chi lực của Nhân tộc là gì?”

A Mục khẽ nói: “Nó là một dạng sức mạnh tu hành đặc biệt, người tin vào ngươi càng nhiều thì thực lực của ngươi càng mạnh! Nếu như cả Nhân tộc đều tin ngươi thì thực lực của ngươi sẽ vô cùng ghê gớm.”

Nói đoạn, nàng ngừng lại một chút rồi tiếp tục: “Có điều, như vậy cũng khó lắm. Bây giờ không giống ngày xưa, Nhân tộc đang đấu đá nội bộ, muốn cả Nhân tộc đều tin ngươi thì khó như lên trời!”

Diệp Huyền trầm mặc nói: “Như vậy cũng có nghĩa là cái này không có tác dụng gì hả?”
Bình Luận (0)
Comment