Nhất Kiếm Độc Tôn (Bản Dịch Vip)

Chương 154 - Chương 1844. Đệ Nhất Trận Của Nhân Tộc

Chương 1844. Đệ nhất trận của Nhân tộc Chương 1844. Đệ nhất trận của Nhân tộc

Chương 1844: Đệ nhất trận của Nhân tộc

A Mục lắc đầu: “Sao có thể, đây là Nhân Vương Ấn, tượng trưng cho thân phận của ngươi. Cái ấn này có ích cho ngươi lắm, đừng có bỏ nó.”

Diệp Huyền gật đầu: “Ta sẽ giữ nó cẩn thận.”

Nói đoạn, hắn bèn nhìn Bát Quái Đồ và Thái Cực Thuẫn.

A Mục cầm lấy Thái Cực Thuẫn trong tay Diệp Huyền và nói: “Với tình hình hiện giờ thì cái khiên này có lợi cho ngươi nhất!”

Diệp Huyền nhìn Thái Cực Thuẫn: “So với Chúc Long Thuẫn thì sao?”

A Mục trợn mắt nhìn hắn: “Sao có thể lấy Chúc Long Thuẫn của ngươi để so sánh với nó chứ?”

Diệp Huyền chớp mắt: “Cái khiên này mạnh hơn Chúc Long Thuẫn nhiều hả?”

A Mục gật đầu: “Sức mạnh của nó vượt xa tưởng tượng của ngươi. Nào, ngươi nhỏ cho nó giọt máu để nó nhận ngươi làm chủ.”

Diệp Huyền gật đầu, ép một giọt máu rồi nhỏ vào Thái Cực Thuẫn.

Uỳnh!

Thái Cực Thuẫn rung lên, sau đó hóa thành một đường bạch quang trắng đen đan xen và xuyên qua trán Diệp Huyền.

Diệp Huyền sững sờ.

Rất nhanh sau đó xung quanh hắn xuất hiện hai luồng bạch khí và hắc khí, chúng bao bọc lấy hắn. Một lát sau, một chiếc khiên màu trắng đen đan xen hư ảo xuất hiện bên người hắn.

Thái Cực Thuẫn!

Thái Cực Thuẫn không xuất hiện ở dạng thực thể mà là hư ảnh!

Diệp Huyền liếc nhìn Thái Cực Thuẫn, Thái Cực Thuẫn bèn biến mất.

Hắn nhìn A Mục, A Mục khẽ cười: “Đây là loại khiên kiên cố nhất từ trước đến nay, ngoài ra cái khiên này còn có thần lực của Hy Hoàng, vạn pháp bất xâm chân chính.”

Diệp Huyền nhìn A Mục: “Vạn pháp bất xâm?”

A Mục gật đầu: “Dù có là đao của Thiên Đạo cũng không thể làm hao tổn nó. Có cái khiên này trong tay, trừ một vài cường giả ra thì ngươi bất bại rồi đấy.”

Diệp Huyền trầm mặc trong chốc lát, sau đó hắn lấy Thiên Tru Kiếm khẽ chém lên Thái Cực Thuẫn.

Vụt!

Kiếm của Diệp Huyền vung xuống, Thái Cực Thuẫn chẳng bị hư hại gì cả. Đường kiếm của hắn cứ như chém lên bông gòn vậy!

Lúc này thì hắn thực sự kinh ngạc vô cùng.

Phải biết rằng Thiên Tru Kiếm của hắn còn chém vỡ cả sự phòng ngự của Bát Bộ Thiên Long, ấy thế mà nó lại chẳng làm gì được Thái Cực Thuẫn.

Lúc này, A Mục lại nói: “Dù thanh kiếm này của ngươi có mạnh hơn gấp mười lần thì cũng không thể phá hỏng cái khiên này đâu!”

Nghe vậy, Diệp Huyền lại tiếp tục kinh ngạc: “Ghê gớm vậy sao?”

A Mục khẽ gật đầu: “Cái khiên này ẩn chứa một luồng sức mạnh vô cùng thần bí, nó được Nhân tộc chúng ta xưng là đệ nhất khiên!”

Diệp Huyền chớp mắt: “A Mục, chẳng phải ngươi là người của Vu tộc hay sao? Sao giờ lại biến thành người của Nhân tộc rồi!”

A Mục mỉm cười: “Dù là Vu tộc hay Thiên Thần tộc thì trên thực tế đều là người cả, chỉ là trận doanh của mọi người không giống nhau mà thôi. Thế nhưng suy cho cùng thì chúng ta đều là Nhân tộc!”

Nghe vậy thì Diệp Huyền hiểu ngay.

Hình như hắn lại nhớ tới điều gì đó, vội hỏi: “A Mục, thế mấy người Hạo Thiên có phá vỡ được cái khiên này của ta không?”

A Mục lắc đầu: “Không đâu!”

Nghe vậy, Diệp Huyền mừng thầm trong lòng. Lúc này, A Mục lại nói: “Thế nhưng nếu ngươi đấu với bọn họ thì người chết chắc chắn sẽ là ngươi!”

Diệp Huyền chớp mắt hỏi: “Tại sao?”

A Mục liếc nhìn hắn: “Bởi vì ngươi cũng không làm gì được bọn họ chứ sao! Cái khiên này chỉ có thể bảo đảm ngươi không sao, nhưng nó không có tác dụng phòng vệ. Nếu bọn họ đánh với ngươi thì có thể vờn ngươi đến chết, ngươi hiểu chưa?”

Diệp Huyền khẽ gật đầu: “Ta hiểu rồi!”

Nói một cách đơn giản thì hiện giờ người khác không đánh chết được hắn, nhưng lại có thể vờn chết hắn!

Diệp Huyền cầm Bát Quái Đồ lên rồi nói: “A Mục, đây là gì?”

A Mục nói: “Bát Quái Đồ, bên trong có một trận pháp!”

Diệp Huyền chớp mắt hỏi: “Trận pháp?”

A Mục gật đầu: “Bát Quái Trận!”

Diệp Huyền hỏi: “Đệ nhất trận của Nhân tộc?”

A Mục mỉm cười: “Bát Quái Trận, đệ nhị trận pháp của Nhân tộc thôi.”

Diệp Huyền vội hỏi tiếp: “Đệ nhất trận của Nhân tộc là gì?”

A Mục trợn mắt nhìn hắn: “Biết ngay là ngươi sẽ hỏi vậy mà. Ta cho ngươi hay, đệ nhất trận của Nhân tộc ở chỗ Thiên Đạo kìa! Còn Bát Quái Trận chủ yếu để phòng thủ! Khi triển khai trận này thì còn chặn được cả Ngũ Duy Kiếp…”

A Mục nhìn chằm chằm vào hắn: “Ngươi để ta nói hết đã! Trận pháp này có thể ngăn chặn được Ngũ Duy Kiếp, thế nhưng chỉ duy trì được trong phạm vi rất rất nhỏ, ví dụ như ở Bất Châu Thần Sơn chẳng hạn. Nếu Ngũ Duy Kiếp tới đây thì trận pháp này có thể bảo vệ được Bất Châu Thần Sơn, nhưng những nơi khác ngoài Bất Châu Thần Sơn thì không.”

Nghe vậy, Diệp Huyền bèn hiểu ngay.

Thái Cực Thuẫn bảo vệ cho cá nhân còn Bát Quái Đồ bảo vệ cả tập thể!

A Mục bỗng nghiêm túc nói: “Ta cho ngươi hay, ngươi đã đồng ý với Hy Hoàng rồi đấy, sau này ngươi phải bảo vệ Nhân tộc!”

Diệp Huyền gật đầu: “Ta sẽ cố gắng hết sức!”

A Mục gật đầu: “Cố hết sức là được.”

Diệp Huyền liếc mắt nhìn xung quanh, sau đó nói: “Chúng ta trở về thôi!”

A Mục lắc đầu: “Còn phải đưa ngươi tới một nơi nữa!”

Nói đoạn, nàng bèn kéo tay Diệp Huyền đi ra ngoài.

Sau khi ra ngoài, Diệp Huyền nhận ra con Chân Long kia vẫn đang say ngủ.

Nhìn con Chân Long ấy, Diệp Huyền bỗng nhớ tới con Chân Phượng kia!
Bình Luận (0)
Comment