Chương 1845. Người có thực lực mạnh mới là vương đạo!
Chương 1845. Người có thực lực mạnh mới là vương đạo!
Chương 1845: Người có thực lực mạnh mới là vương đạo!
Thực lực của Chân Phượng cũng mạnh vô cùng, nhưng tiếc là đầu óc của nó có vấn đề! Vừa mới được giải thoát đã muốn sống chết với Thiên Đạo!
Không đấu được người ta mà còn cứ thích đấu, Diệp Huyền thấy nàng ta thật ngu xuẩn!
A Mục đưa hắn đi trên một con đường nhỏ.
Đúng lúc này, bầu trời bỗng lóe lên những tia chớp. Diệp Huyền ngẩng đầu nhìn, sấm chớp đùng đùng trên những tầng mây đen, kèm theo đó là một luồng uy áp vô hình đang ào đến.
A Mục đột nhiên nói: “Theo cổ sử ghi chép thì ngày xưa Bất Châu Thần Sơn là cột trụ chống đỡ đất trời, nhưng tiếc là sau này đã bị gãy!”
Bị gãy!
Mí mắt Diệp Huyền giật giật: “Ai mà lợi hại vậy?”
A Mục mỉm cười: “Một vị cường giả ở thời Thiên Đạo. Còn về tên của hắn ta thì ta cũng không biết! Bởi vì dù có là chúng ta thì cũng không hiểu biết quá nhiều về chuyện ở thời của Thiên Đạo. Ta chỉ biết cường giả thời đó nhiều lắm.”
Diệp Huyền khẽ nói: “Hết thời đại này đến thời đại khác bị hủy diệt bởi Ngũ Duy Kiếp… Còn hiện tại thì Ngũ Duy Kiếp lại tới nữa!”
A Mục nhìn Diệp Huyền: “Ngươi sợ à?”
Diệp Huyền gật đầu: “Ta thấy hơi sợ, bởi vì ta không muốn chết!”
A Mục mỉm cười: “Thế thì thực lực của ngươi phải mạnh hơn!”
Diệp Huyền gật đầu.
Hiện giờ mục tiêu duy nhất của hắn chính là trở nên mạnh hơn!
A Mục bỗng chỉ tay về phía xa xa: “Trông thấy ngọn núi nhỏ kia không?”
Diệp Huyền nhìn theo hướng nàng chỉ. Ở nơi đó có một ngọn núi nhỏ, nó nằm ngang giữa hai ngọn núi lớn. Thỉnh thoảng lại có sấm chớp đánh lên ngọn núi đó, có điều nó không bị hủy hoại bởi sấm chớp, sấm chớp dường như bị ngọn núi nhỏ hấp thụ vậy.
A Mục khẽ nói: “Nghe đâu nơi đó có nhốt một đại thần.”
Diệp Huyền nhìn A Mục: “Nhốt đại thần ư?”
A Mục gật đầu: “Đúng vậy!”
Diệp Huyền lại hỏi: “Ai nhốt?”
A Mục khẽ nói: “Thiên Đạo!”
Diệp Huyền muốn hỏi tiếp nhưng A Mục lại nói: “Ngươi đừng hỏi từng câu từng câu một nữa! Để ta nói cho ngươi!”
Diệp Huyền: “…”
A Mục nói: “Ở thời của Thiên Đạo, có hai đại thần vì tranh giành lợi ích mà làm đổ Bất Châu Thần Sơn trong lúc nóng giận. Bất Châu Thần Sơn sụp đổ, đất trời cũng vì thế mà mất đi sự cân bằng. Vô số sinh linh xung quanh Bất Châu Thần Sơn chết thảm, Thiên Đạo cũng phẫn nộ vô cùng và đã trấn áp hắn ta ở đây, để hắn ta cả đời cũng không thể trở mình.”
Diệp Huyền trầm giọng nói: “A Mục, có phải Thiên Đạo từng là người bảo vệ vùng đất này không?”
A Mục gật đầu: “Đúng vậy!”
Diệp Huyền có hơi không hiểu: “Thế tại sao sau này lại biến mất?”
A Mục khẽ nói: “Chắc là do nàng ta thất vọng!”
Diệp Huyền hỏi: “Sao ngươi lại nói như vậy?”
A Mục lắc đầu: “Cụ thể thì ta cũng không biết, Tiểu Đạo chắc sẽ biết nhiều hơn.”
Diệp Huyền khẽ lắc đầu: “Nữ nhân này không nói cho ta biết đâu!”
A Mục mỉm cười: “Ngươi ấy, cái gì cũng hóng hớt!”
Diệp Huyền đang định nói gì đó thì đúng lúc này, ngọn núi lớn bỗng nhiên rung chuyển, đá thi nhau rơi xuống!
Hắn và A Mục nhìn về phía ngọn núi, trầm giọng nói: “Đừng bảo là vị đại thần kia chuẩn bị xuất hiện đấy nhé?”
A Mục chớp mắt: “Có thể lắm!”
Diệp Huyền nhìn nàng: “Đi không?”
A Mục khẽ nói: “Chắc là đối phương đã phát hiện ra ngươi!”
Diệp Huyền đang định nói gì đó thì A Mục bỗng lên tiếng: “Thôi thì cứ đi gặp hắn ta đi!”
Nói đoạn, nàng bèn cùng Diệp Huyền đi về phía ngọn núi.
Rất nhanh sau đó, Diệp Huyền và A Mục đã tới được trước ngọn núi. Lúc này, ngọn núi vẫn đang rung chuyển kịch liệt, hắn muốn nói gì đó nhưng bỗng một tia sét đánh xuống rồi biến mất dưới ngọn núi.
Đùng đoàng!
Ngọn núi lại càng rung mạnh hơn nữa!
Diệp Huyền nhìn A Mục: “Hình như bị đánh rồi!”
A Mục gật đầu.
Diệp Huyền nhìn bầu trời, bỗng nói: “Đừng bảo là Thiên Đạo không cho chúng ta tiếp xúc với hắn ta đấy nhé?”
A Mục liếc mắt nhìn xung quanh: “Có thể lắm!”
Diệp Huyền hỏi: “Thế chúng ta đi đi?”
A Mục gật đầu: “Được!”
Nói đoạn, nàng bèn kéo hắn rời đi.
Mà đúng lúc ấy, một giọng nói bỗng vang lên từ phía ngọn núi: “Hai vị dừng bước!”
Diệp Huyền và A Mục bèn dừng lại, cùng quay người nhìn về phía ngọn núi. Ở trên núi có một bóng người hư ảo xuất hiện.
A Mục nhìn bóng người đó và hỏi: “Tiền bối có chuyện gì sao?”
Bóng người đó đáp: “Lão phu muốn nhờ hai vị giúp đỡ!”
Rất thẳng thắn luôn!
A Mục lắc đầu: “Các hạ, chúng ta chỉ đi ngang qua mà thôi!”
Bóng người đó trầm mặc.
A Mục lại nói: “Các hạ, chúng ta thực sự chỉ đi ngang qua đây thôi!”
Bóng người kia bỗng lên tiếng: “Người bên cạnh cô nương là Nhân Vương mới có đúng không?”
Nhân Vương!
Diệp Huyền nhìn A Mục, A Mục chớp mắt rồi nói: “Đúng vậy!”
Bóng người kia lại bảo: “Nhân Vương bệ hạ, mong ngươi ra tay giúp đỡ!”
Diệp Huyền trầm mặc.
Bóng người lại nói: “Nhân Vương bệ hạ đang e dè Thiên Đạo đúng không?”
Diệp Huyền gật đầu: “Đúng vậy!”
Bóng người kia nói: “Ngươi là Nhân Vương, thân phận không thua kém gì so với Thiên Đạo.”
Diệp Huyền nhìn bóng người kia và nói: “Thân phận thì có tác dụng gì chứ! Ta đâu có đánh lại được người ta!”
Thân phận!
Diệp Huyền thực sự chẳng thấy thân phận Nhân Vương có gì đặc biệt cả!
Thực lực!
Người có thực lực mạnh mới là vương đạo!