Chương 1846. Không đánh lại được
Chương 1846. Không đánh lại được
Chương 1846: Không đánh lại được
Ở phía xa xa, bóng người kia bỗng trầm mặc!
Lúc này, Diệp Huyền lại nói: “Các hạ, chúng ta không muốn mạo phạm Thiên Đạo, mong ngươi hiểu cho!”
Thiên Đạo đã rất nể mặt hắn rồi, hắn không thể được voi đòi tiên được.
Hắn quay đầu nhìn A Mục: “Chúng ta đi thôi!”
A Mục gật đầu rồi dẫn hắn đi về phía xa xa.
Phía sau hai người, bóng người kia trầm lặng không lên tiếng, song hắn ta cũng không biến mất mà chỉ đứng đó.
Ở phía xa xa, Diệp Huyền bỗng nói: “A Mục, có vẻ ngươi khá quen thuộc với nơi này nhỉ?”
A Mục mỉm cười: “Ta từng điều tra về nơi này!”
Diệp Huyền nhìn nàng: “Ngươi đưa ta tới đây, mục đích là để ta có được truyền thừa của Hy Hoàng à?”
A Mục gật đầu.
Diệp Huyền lại hỏi: “Tại sao?”
A Mục chớp mắt: “Tại sao gì cơ?”
Diệp Huyền nói: “Tại sao lại để ta có được truyền thừa của Hy Hoàng?”
A Mục mỉm cười: “Bởi vì như vậy thì ngươi sẽ có thêm một cách để bảo vệ mạng sống của mình!”
Diệp Huyền nhìn nàng nhưng không tiếp lời.
A Mục khẽ cười: “Ngươi có biết tại sao Hy Hoàng lại chọn ngươi không?”
Diệp Huyền nói: “Ta biết, hắn ta không chỉ đơn giản nhìn trúng ta mà còn có nguyên nhân khác nữa, đúng chứ?”
A Mục gật đầu: “Đúng vậy, thế nên ngươi cần phải cố gắng nhiều hơn nữa! Bởi vì thời gian của ngươi không còn nhiều nữa rồi!”
Nói đoạn, nàng lại nhìn hắn và bảo: “Ngươi chưa từng trải qua Ngũ Duy Kiếp nên không biết Ngũ Duy Kiếp đáng sợ đến mức nào đâu!”
Diệp Huyền trầm mặc.
Ngũ Duy Kiếp!
Đúng thật là Diệp Huyền chưa thấy Ngũ Duy Kiếp bao giờ, song có thể tưởng tượng được sự đáng sợ của nó!
Từ xưa đến nay có biết bao cường giả, bao nền văn minh đã bị huỷ diệt bởi Ngũ Duy Kiếp!
Lúc này, A Mục lại nói: “Trực giác nói cho ta biết, lần này Ngũ Duy Kiếp chắc chắn sẽ khác so với lần trước!”
Diệp Huyền khẽ chau mày: “Sao ngươi lại nói như vậy?”
A Mục lắc đầu: “Ta không nói rõ được, trực giác bảo ta vậy!”
Diệp Huyền trầm mặc.
Khoảng nửa canh giờ sau, A Mục đột nhiên dừng lại. Phía trước nàng không xa có một cái bia đá, chữ khắc trên bia đá trông rất kì quái, Diệp Huyền nhìn mà chẳng hiểu nổi.
A Mục bước tới trước bia đá rồi khẽ hành lễ.
Diệp Huyền cũng hành lễ theo.
A Mục nhìn bia đá rồi khẽ nói: “Nơi này cũng chôn cất một vị cường giả đã từng đổ mồ hôi công sức vì Nhân tộc.”
Nói đoạn, nàng bước tới trước bia đá và nói gì đó.
Một lát sau, nàng bỗng chau mày.
Diệp Huyền hỏi A Mục: “Sao thế?”
A Mục trầm mặc một lát rồi đáp: “Chúng ta đi thôi!”
Nói đoạn, nàng lại hành lễ một lần nữa rồi kéo Diệp Huyền rời đi.
Diệp Huyền có hơi không hiểu: “A Mục, có chuyện gì thế?”
A Mục khẽ nói: “Chúng ta tới muộn rồi!”
Diệp Huyền liếc nhìn tấm bia đá kia rồi nói: “Có ai đó đã tới đây trước rồi ư?”
A Mục gật đầu: “Chúng ta đi thôi!”
Diệp Huyền khẽ gật đầu: “Đi thôi!”
A Mục nhìn Diệp Huyền: “Ngươi không thất vọng?”
Diệp Huyền mỉm cười: “Thất vọng gì chứ?”
A Mục nhìn hắn, nàng không đáp lời.
Diệp Huyền khẽ cười rồi nói: “Từ trước tới nay ta vẫn luôn giữ quan điểm đồ của người khác thì vĩnh viễn không phải của ta. Nếu có thể nhận được thì xem như ta vinh hạnh, còn nếu không nhận được thì cũng chẳng sao hết.”
A Mục chớp mắt, mỉm cười: “Suy nghĩ này rất tốt đấy! Chúng ta đi thôi!”
Đúng lúc đấy, phía xa xa bỗng có một tiếng nổ vang lên.
Diệp Huyền và A Mục nhìn về phía phát ra tiếng nổ. Đó là nơi ban nãy hai người họ gặp bóng người kia.
Diệp Huyền chau mày: “Hắn ta cố ý xông ra ngoài chăng?”
A Mục đột nhiên trầm giọng nói: “Không hay rồi!”
Diệp Huyền nhìn A Mục: “Sao cơ?”
Sắc mặt A Mục trở nên trầm trọng: “Hắn ta đang đánh thức con Chân Long!”
A Mục vừa dứt lời thì ở ngọn núi phía xa xa, một luồng sức mạnh cực lớn bỗng xộc lên trời. Rất nhanh sau đó, luồng sức mạnh ấy lập tức lao về phía con Chân Long đang say ngủ.
Trông thấy cảnh tượng ấy, mí mắt Diệp Huyền không khỏi nhảy lên. Hắn kéo lấy A Mục: “Đi thôi!”
Nói đoạn, hai người bèn biến mất.
Khi bọn họ đang định rời khỏi Bất Châu Thần Sơn thì một luồng uy lực bỗng bao vây lấy bọn họ. Cùng lúc đó, lối ra cũng bị chặn lại.
Diệp Huyền và A Mục đưa mắt nhìn nhau, hai người quay người nhìn. Lúc này, trên Bất Châu Thần Sơn, một cái đầu rồng khổng lồ đang nhìn chằm chằm bọn họ từ trên cao.
Tỉnh rồi!
Diệp Huyền trầm giọng nói: “Chúng ta có đánh lại được nó không?”
A Mục lắc đầu: “Không đánh lại được!”
Diệp Huyền hỏi: “Thế chúng ta phải làm sao bây giờ?”
A Mục đáp: “Nói đạo lí với nó!”
Diệp Huyền: “…”
A Mục ngẩng đầu nhìn con Chân Long, nàng khẽ hành lễ: “Xin chào Chân Long tiền bối!”
Trên bầu trời, Chân Long nhìn Diệp Huyền và A Mục, ánh mắt nó thản nhiên như đang nhìn hai con kiến vậy.
A Mục chớp mắt, đoạn nói: “Phòng ngự!”
Nghe A Mục nói vậy, con Chân Long bỗng gào lên. Một luồng long uy lập tức cuộn trào từ bầu trời.
Trông thấy sức mạnh ấy, sắc mặt Diệp Huyền lập tức thay đổi. Hắn không dám lơ là dù chỉ một chút mà khẽ dùng tâm niệm, ngay sau đó Thái Cực Thuẫn lập tức xuất hiện trên đỉnh đầu hắn.
Uỳnh uỳnh!
Khắp trời đất bỗng xuất hiện những tiếng vang đinh tai nhức óc, cả dãy núi Bất Châu Thần Sơn như rung chuyển, một luồng long uy cực lớn như những làn sóng cuộn trào khắp bốn phía.
Ấy thế nhưng Diệp Huyền và A Mục lại chẳng bị làm sao cả!
Thái Cực Thuẫn đã ngăn chặn đòn tấn công của luồng uy long kia!