Nhất Kiếm Độc Tôn (Bản Dịch Vip)

Chương 157 - Chương 1847. Có Bản Lĩnh Thì Ngươi Đánh Chết Ta Đi

Chương 1847. Có bản lĩnh thì ngươi đánh chết ta đi Chương 1847. Có bản lĩnh thì ngươi đánh chết ta đi

Chương 1847: Có bản lĩnh thì ngươi đánh chết ta đi

Diệp Huyền cũng thấy hơi ngạc nhiên. Đây là lần đầu tiên hắn sử dụng Thái Cực Thuẫn, không ngờ Thái Cực Thuẫn lại mạnh như vậy.

Trên bầu trời, con Chân Long nhìn Thái Cực Thuẫn của Diệp Huyền, ánh mắt nó hiện lên vẻ nghi hoặc: “Khiên của Hy Hoàng!”

A Mục nhìn thẳng vào con Chân Long: “Hắn đã có được truyền thừa của Hy Hoàng!”

Chân long nhìn A Mục: “Vậy thì có làm sao?”

Nghe vậy, A Mục bèn chớp mắt, sau đó quay đầu nhìn Diệp Huyền: “Cái tên này không nể mặt Hy Hoàng, làm sao bây giờ?”

Diệp Huyền xòe hai tay ra: “Sao cũng được!”

A Mục: “…”

Lúc này, con Chân Long bỗng lên tiếng: “Kẻ nào xâm nhập vào đây đều phải chết!”

Nó vừa dứt lờì lại bắt đầu gào lên với Diệp Huyền và A Mục. Cùng lúc đó, móng vuốt của con Chân Long cũng bổ xuống, trông như thể sắp nghiền nát cả đất trời này vậy.

Trông thấy cảnh tượng ấy, mí mắt A Mục nhảy lên. Nàng lùi lại bên cạnh Diệp Huyền: “Đâm vào phổi của nó!”

Diệp Huyền: “…”

Hắn không dám nghĩ nhiều mà nhanh chóng lấy Thái Cực Thuẫn ra. Khi móng vuốt của con Chân Long bổ xuống Thái Cực Thuẫn, Thái Cực Thuẫn rung lên kịch liệt. Mặc dù nó đã chặn được móng vuốt của con Chân Long, tuy nhiên sắc mặt Diệp Huyền lại nhanh chóng trở nên tái nhợt.

Thái Cực Thuẫn vô địch, thế nhưng hắn thì không. Mỗi một lần thôi động Thái Cực Thuẫn thì hắn đều phải tiêu tốn rất nhiều năng lượng!

Nếu Thái Cực Thuẫn phải chịu một sức mạnh quá lớn thì Diệp Huyền cũng sẽ bị ảnh hưởng!

Lúc này, móng vuốt của con Chân Long lại bổ xuống mạnh hơn.

Uỳnh!

Thái Cực Thuẫn rung chuyển!

Diệp Huyền lập tức cảm nhận được một luồng sức mạnh siêu lớn. Có điều may mà nhục thân của hắn đủ mạnh để có thể chống đỡ được luồng sức mạnh ấy.

Lúc này, A Mục bỗng nhiên nói: “Chân Long các hạ, chúng ta không thù không oán, ngươi thực sự muốn đuổi cùng giết tận sao?”

Trên bầu trời, Chân Long cúi xuống nhìn Diệp Huyền và A Mục: “Kẻ nào xâm nhập vào nơi này đều phải chết!”

Dứt lời, con Chân Long lại ra sức bổ móng vuốt xuống.

Uỳnh uỳnh!

Khoảnh khắc ấy, trời đất như rung chuyển!

Diệp Huyền ở dưới Thái Cực Thuẫn, sắc mặt lại càng tái nhợt hơn.

Hắn nhìn A Mục: “Còn cách nào khác không?”

A Mục trầm giọng nói: “Đánh nó!”

Diệp Huyền chớp mắt: “Được!”

Nói đoạn, hắn đột nhiên hạ Thái Cực Thuẫn xuống rồi rút Tru Thiên Kiếm, chém lên móng vuốt của con Chân Long.

Rầm rầm!

Móng vuốt của con Chân Long đã bị hắn chém đứt!

Trông thấy cảnh tượng ấy, hắn bỗng sững sờ.

Hình như hắn cũng đâu yếu như mình nghĩ nhỉ?

Hình như biết được Diệp Huyền đang nghĩ gì, A Mục đột nhiên nói: “Thì vốn dĩ ngươi cũng có yếu đâu!”

Nàng vừa dứt lời thì con Chân Long lại xông tới. Sắc mặt Diệp Huyền thay đổi, tay phải hắn đưa lên trời, Thái Cực Thuẫn lập tức xuất hiện.

Uỳnh uỳnh!

Thái Cực Thuẫn lại chặn đòn tấn công của con Chân Long. Thế nhưng khoảnh khắc ấy, cả Bất Châu Thần Sơn bỗng rung chuyển kịch liệt như gặp phải động đất vậy, khiến người ta không khỏi sợ hãi!

Bên dưới Thái Cực Thuẫn, sắc mặt Diệp Huyền bắt đầu trở nên dữ tợn. Dần dần, một luồng huyết mạch chi lực cực lớn cuộn trào bên trong cơ thể hắn.

Uỳnh!

Diệp Huyền gào lên, cầm kiếm xông lên bầu trời. Chỉ trong chốc lát, vô số đường kiếm quang như trận mưa lớn đổ xuống con Chân Long.

Có thêm huyết mạch chi lực chống đỡ, lúc này sức chiến đấu của Diệp Huyền đã tăng lên không ít!

Vô số đường kiếm quang trút về phía con Chân Long, máu tươi không ngừng tràn ra khỏi người nó.

Có điều đối với thể hình to lớn của con Chân Long mà nói thì chút vết thương này thực sự chẳng là gì cả!

Diệp Huyền cũng nhận ra được điều này, hắn trực tiếp xông đến trên đầu con Chân Long, sau đó đâm mạnh kiếm về phía đầu của nó!

Mà lúc này, con Chân Long bỗng nhiên gào lên. Ngay sau đó, cái đuôi dài ngoằng của nó quét về phía Diệp Huyền.

Nơi mà đuôi con Chân Long đi qua, không gian liền biến thành hư vô!

Trông thấy cảnh tượng ấy, Diệp Huyền không thể không thu kiếm lại. Hắn đột nhiên biến mất ngay tại chỗ. Khi xuất hiện lại một lần nữa, hắn đã ở cách đó khoảng mấy trăm trượng. Có điều lúc này, móng vuốt to lớn của con Chân Long lại bổ về phía hắn.

Diệp Huyền lại lấy Thái Cực Thuẫn ra chắn trước mặt.

Rầm!

Thái Cực Thuẫn rung lên, còn hắn thì không bị làm sao hết!

Trông thấy cảnh tượng ấy, hai mắt con Chân Long lập tức trở nên hung dữ. Nó nhìn chằm chằm Diệp Huyền: “Nhân loại đáng chết, ngươi dám khiêu chiến ta!”

Diệp Huyền chẳng tỏ vẻ gì cả: “Ngươi đánh ta mà! Có bản lĩnh thì ngươi đánh chết ta đi!”

“A!”

Con Chân Long bỗng gầm lên. Ngay sau đó, nó lập tức xông về phía Diệp Huyền.

Mí mắt Diệp Huyền nhảy lên, vội nghiêng người né tránh, sau đó xuất hiện tại vị trí cách đó vài trăm trượng!

Con Chân Long bổ nhào vào không trung.

Cả Bất Châu Thần Sơn rung chuyển kịch liệt, mà nơi nó bổ nhào tới thì trực tiếp đổ nát trở thành một mảnh hoang địa tĩnh lặng!

Con Chân Long quay đầu nhìn Diệp Huyền, đang định ra tay một lần nữa thì đúng lúc ấy, A Mục ở phía dưới bỗng nhiên nói: “Đừng đánh nữa!”

Diệp Huyền nhìn về phía A Mục, A Mục chỉ vào ngọn núi nhỏ phía xa: “Chân Long, ngươi làm đổ ngọn núi kia rồi!”

Con Chân Long quay đầu nhìn về phía A Mục chỉ. Ở đó, ngọn núi nhỏ kia đã đổ nát, một tia sáng le lói chầm chậm bay lên.

Trông thấy cảnh tượng ấy, sắc mặt con Chân Long lập tức thay đổi. Nó quay đầu nhìn Diệp Huyền và gào lên: “Nhân loại, ngươi đã gây ra họa lớn rồi! A a a a a a a a!”

Diệp Huyền: “…”
Bình Luận (0)
Comment