Chương 1848. Ngươi giúp ta một việc được chứ
Chương 1848. Ngươi giúp ta một việc được chứ
Chương 1848: Ngươi giúp ta một việc được chứ
Gây họa lớn!
Diệp Huyền chớp mắt, bỗng nhiên cảm giác có chuyện gì đó không hay sẽ xảy ra!
Ở phía xa xa, bóng người vừa xuất hiện kia càng lúc càng rõ ràng hơn. Rất nhanh sau đó, một nam tử trung niên khoác trường bào xuất hiện trong tầm nhìn của hắn và A Mục.
Nam tử trung niên mặc một bộ trường bào khá là đơn giản, tay phải cầm một món vũ khí vô cùng đặc biệt. Món vũ khí đó trông như kiểu cây đinh ba, đỉnh của có có thủy quang lấp lánh. Phía sau đầu của nam tử trung niên này còn có một quầng sáng thủy sắc lơ lửng.
Xét về vẻ bề ngoài thì trông nam tử trung niên chẳng khác nhân loại là bao, song nếu nhìn kĩ thì Diệp Huyền lại phát hiện đối phương không phải nhân loại!
Bởi lẽ trên mặt của hắn ta có vảy cá!
Diệp Huyền nhìn A Mục, A Mục lắc đầu: “Không quen!”
Trên bầu trời, con Chân Long nhìn chằm chằm nam tử trung niên vừa xuất hiện, sắc mặt nó nghiêm trọng vô cùng.
A Mục khẽ đẩy vai Diệp Huyền: “Chúng ta mau chuồn thôi!”
Diệp Huyền gật đầu: “Được!”
Nói đoạn, hai người bèn chuẩn bị rời đi.
Thế nhưng đúng lúc ấy, nam tử trung niên kia bỗng nhìn về phía Diệp Huyền và A Mục: “Hai vị cứ đi như vậy thôi sao?”
A Mục chớp mắt: “Chúc mừng tiền bối đã được giải thoát, tiền bối vừa mới thoát ra nên chắc chắn cần phải xử lí nhiều chuyện, chúng ta không làm phiền nữa!”
Nói đoạn, nàng bèn kéo Diệp Huyền rời đi.
Đúng lúc đó, nam tử trung niên bỗng mỉm cười, nói: “E là hai vị không đi được rồi!”
Hắn ta vừa dứt lời thì một dòng thủy lưu cực lớn bỗng quét ngang trước mặt Diệp Huyền và A Mục.
Sắc mặt A Mục lập tức sầm xuống.
Nam tử trung niên nhìn hai người Diệp Huyền, mỉm cười: “Ta cần hai vị giúp đỡ!”
A Mục chỉ vào con Chân Long: “Ngươi không giải quyết nó đã à?”
Nam tử trung niên liếc nhìn con Chân Long rồi mỉm cười: “Một nghiệt súc mà thôi!”
Nói đoạn, hắn ta quay người nhìn con Chân Long: “Nghiệt súc, nếu ban nãy ngươi chạy thì vẫn còn một cơ hội sống, còn bây giờ thì hết rồi!”
Dứt lời, hắn ta bèn giơ thanh quái xoa kia lên và đâm về phía trước.
Vụt!
Một cột nước bỗng nhiên xuất hiện!
Ở phía xa xa, con Chân Long bỗng nhiên gào rú lên, nó xông thẳng về phía cột nước kia.
Ầm ầm!
Những tiếng nổ kinh thiên động địa vang lên, con Chân Long bị đánh bay. Ngay sau đó, một luồng uy lực vô hình lập tức bao trùm lấy nó. Cùng lúc đó, vô số những chuỗi thủy liên không biết xuất hiện từ lúc nào bao vây lấy con Chân Long, khiến nó bị khóa chặt ở trên Bất Châu Thần Sơn.
Hoàn toàn thất bại!
Trông thấy cảnh tượng ấy, sắc mặt Diệp Huyền và A Mục lập tức trầm xuống!
Con Chân Long này không còn sức mà phản kháng nữa?
Diệp Huyền liếc nhìn nam tử trung niên, thực lực của tên này cũng ghê gớm nhỉ!
Con Chân Long nhìn chằm chằm nam tử trung niên: “Thần Công, Thiên Đạo vẫn còn đấy!”
Thiên Đạo!
Thần Công ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, sau đó mỉm cười, nói: “Thiên Đạo sao…”
Diệp Huyền bỗng hỏi: “Đừng bảo đến Thiên Đạo ngươi cũng không sợ đấy nhé?”
Thần Công nhìn Diệp Huyền, mỉm cười: “Ngươi đang muốn khiến ta nổi điên với Thiên Đạo à?”
Diệp Huyền cười: “Tiền bối, Thiên Đạo vẫn còn đó!”
Thần Công gật đầu: “Ta biết nàng ta vẫn còn, nhưng như vậy thì đã làm sao?”
Diệp Huyền nhìn đối phương: “Ngươi thật sự không sợ Thiên Đạo?”
Thần Công mỉm cười: “Ta thật sự không đánh lại được Thiên Đạo, nhưng nếu ta đoán không sai thì hiện giờ chắc chắn Thiên Đạo không ở nơi này, bằng không ta đã không thể thoát ra được rồi.”
Nghe vậy, Diệp Huyền bỗng trầm mặc.
Thực ra hắn cũng đoán được điều này.
Thần Công quay đầu nhìn côn Chân Long, mỉm cười: “Nghiệt súc, có phải ngươi rất thất vọng hay không?”
Con Chân Long nhìn chằm chằm Thần Công: “Không nơi nào là không có Thiên Đạo cả!”
Thần Công lắc đầu: “Sở dĩ ngươi nghĩ như vậy là bởi ngươi quá yếu, quá yếu luôn!”
Con Chân Long bỗng quay đầu nhìn về phía Diệp Huyền: “Nhân Vương, ngươi có trách nhiệm phong ấn hắn ta lại!”
Mí mắt Diệp Huyền nhảy lên. Má nó, hiện giờ ngươi mới biết ta là Nhân Vương à!
Thần Công quay đầu nhìn Diệp Huyền: “Hắn vừa mới nhận được truyền thừa của Hy Hoàng, đối đầu với ta kiểu gì chứ?”
Diệp Huyền trầm mặc.
Thần Công nhìn hắn: “Ta có thể không giết hai người các ngươi, thế nhưng ngươi phải làm một chuyện cho ta!”
Con Chân Long gào lên: “Không được đồng ý với hắn ta!”
Thần Công đột nhiên phất tay phải, chỉ trong chốc lát một chuỗi thủy liên bèn đâm thẳng vào đầu con Chân Long.
Phập!
Con Chân Long lập tức máu chảy đầm đìa!
Trông thấy cảnh tượng ấy, Diệp Huyền và A Mục bèn đưa mắt nhìn nhau. Trong mắt hai người là vẻ chấn kinh.
Sức phòng ngự của con Chân Long này phải kinh khủng đến mức nào chứ?
Thế nhưng khi đứng trước Thần Công, nó lại yếu như một tờ giấy vậy!
Lúc này, từng đường thủy liên không ngừng đâm xuống người con Chân Long. Mỗi một nhát đều khiến cơ thể con Chân Long nứt toác ra, trông thảm vô cùng!
Thần Công không quan tâm đến con Chân Long mà chỉ nhìn Diệp Huyền: “Tiểu huynh đệ, ngươi giúp ta một việc được chứ?”
Nói đoạn, không đợi Diệp Huyền từ chối, hắn ta đã quay người chỉ về phía bên phải: “Cách nơi đó một trăm dặm có một cái giếng ngầm, bên trên có phong ấn, ta cần ngươi giải từ phong ấn đó!”
“Không được!”
Ở phía xa xa, con Chân Long gào lên.
Thần Công lại phất tay phải, một đường thủy liên bèn bay ra.
Uỳnh!
Nhục thân của con Chân Long bèn tan nát, máu chảy đầm đìa.