Chương 1851. Chính Thần
Chương 1851. Chính Thần
Chương 1851: Chính Thần
Diệp Huyền khẽ nói: “Nếu ta đoán không nhầm thì bên trong đó chắc chắn nhốt rất nhiều người giống như Thần Công, đúng chứ?”
Chân Long đột nhiên nói: “Hắn ta không phải người, hắn ta là Chính Thần bị phong ấn!”
Diệp Huyền nhìn Chân Long: “Bên trong cái giếng ngầm đó nhốt bao nhiêu cường giả như hắn ta chứ!”
Chân Long trầm mặc trong chốc lát rồi nói: “Ba mươi chín người!”
Ba mươi chín người!
Nghe vậy, sắc mặt Diệp Huyền lập tức sầm xuống!
Thực lực của Thần Công kinh khủng là vậy mà bên trong cái giếng ngầm kia còn có gần bốn mươi cường giả tương đương với hắn ta!
Nếu như những cường giả này được thả ra ngoài thì đất trời này sẽ thay đổi mất!
A Mục đột nhiên nói: “Đều do Thiên Đạo nhốt sao?”
Chân Long gật đầu.
Diệp Huyền có hơi không hiểu: “Tại sao Thiên Đạo lại nhốt bọn họ?”
Chân Long đáp: “Bởi vì bọn họ quá mạnh, hơn nữa dã tâm còn lớn, bọn họ không chịu sự quản thúc, chính là mối uy hiếp cực lớn đối với vũ trụ này!”
Diệp Huyền khẽ chau mày: “Thế tại sao không diệt trừ bọn họ đi?”
Chân Long lắc đầu: “Làm gì đơn giản được như vậy. Bọn họ đều là đại thần, làm gì có chuyện dễ dàng bị diệt trừ!”
A Mục đột nhiên nói: “Có lẽ có thể hủy diệt mà!”
Diệp Huyền nhìn A Mục, A Mục lại nói: “Nàng ta chắc chắn có thể hủy diệt được bọn họ. Sở dĩ không giết bọn họ có lẽ là bởi nguyên nhân khác!”
Diệp Huyền lắc đầu: “Những đại thần này sẽ trả thù nàng ta!”
A Mục nhìn hắn: “Ngươi tưởng nàng ta sợ sao?”
Diệp Huyền lắc đầu: “Chắc là không!”
Thiên Đạo có thực lực để phong ấn những đại thần này nên chắc chắn nàng ta cũng có thực lực để hủy diệt họ!
A Mục mỉm cười: “Dù thế nào thì những điều này cũng không phải chuyện chúng ta cần quan tâm! Chúng ta đi thôi!”
Diệp Huyền nhìn về phía Chân Long: “Ngươi đi cùng chúng ta đi!”
Chân Long chau mày: “Ý ngươi là sao?”
Diệp Huyền nói một cách nghiêm túc: “Ngươi nghĩ mà xem, cái tên Thần Công kia sẽ bỏ qua cho ta sao?”
Chân Long nhìn Diệp Huyền: “Đó là chuyện của ngươi!”
Diệp Huyền gật đầu: “Đây đúng là chuyện của ta! Ôi, tới khi ấy nếu hắn ta tìm đến ta, ta lại không đánh nổi hắn ta, vậy thì hắn ta bảo ta làm gì ta cũng phải làm nấy thôi! Dẫu sao thì ta cũng không phải đối thủ của hắn ta mà!”
Nói đoạn, hắn bèn kéo A Mục quay người rời đi!
Đúng lúc đó, Chân Long bỗng chặn trước mặt Diệp Huyền và nhìn hắn chằm chằm: “Ngươi ở lại đây!”
Diệp Huyền mỉm cười: “Tiền bối, ngươi đang đùa đấy hả?”
Chân Long trầm giọng nói: “Ngươi ở lại đây sẽ an toàn hơn!”
Diệp Huyền lắc đầu: “Ta có nhiều chuyện phải làm lắm!”
Chân Long nhìn hắn mà không nói gì nữa.
Diệp Huyền mỉm cười: “Chân Long tiền bối, ngươi sẽ không ép chúng ta ở lại đây đâu nhỉ? Nếu ngươi ép chúng ta ở lại đây thì ta phải gọi người tới đó!”
Nghe vậy, Chân Long bèn híp hai mắt lại.
Khoảnh khắc ấy, hắn ta nghĩ tới bóng người không đầu ban nãy.
Diệp Huyền nhìn Chân Long: “Tiền bối, thứ lỗi cho ta nói thẳng, một mình ngươi ở lại đây cũng không an toàn. Ngươi đi cùng chúng ta, chúng ta có thể hỗ trợ lẫn nhau, ngươi thấy sao?”
Chân Long trầm mặc.
Diệp Huyền lại nói: “Ngươi ở lại đây nhỡ đâu Thần Công quay lại thì ngươi biết phải làm thế nào? Ngươi và ta cùng nhau đi thì dù hắn ta có quay lại, chúng ta cũng có cách để ứng phó, ngươi nói xem?”
Chân Long vẫn trầm mặc.
Diệp Huyền mỉm cười, sau đó hắn cũng không nói thêm gì nữa, chỉ kéo A Mục quay người rời đi.
Đúng lúc đó, Chân Long bỗng lên tiếng: “Nhân loại, ta đi cùng với ngươi!”
Diệp Huyền quay người nhìn Chân Long, Chân Long cũng đang nhìn chằm chằm hắn: “Ngươi phải thề với ta, cho dù thế nào thì ngươi cũng không được mở phong ấn giếng ngầm!”
Diệp Huyền trầm giọng nói: “Tiền bối, thế thì ngươi cũng phải thề với ta! Nếu như gặp nguy hiểm, tiền bối phải ra tay giúp đỡ, không được khoanh tay đứng nhìn!”
Chân Long trầm mặc.
Diệp Huyền mỉm cười: “Không đồng ý sao?”
Chân Long nhìn hắn: “Chỉ cần kẻ địch của ngươi không phải là Thiên Đạo thì khi có bất cứ người nào ra tay với ngươi, ta sẽ giúp đỡ. Thế nhưng nếu Thần Công ra tay với ta hoặc là muốn mở giếng ngầm thì ngươi cũng phải giúp đỡ ta!”
Diệp Huyền mỉm cười: “Thành giao!”
Chân Long gật đầu, sau đó biến thành một con tiểu long chỉ to bằng ngón tay và bay đến trên vai Diệp Huyền, cuốn lấy cánh tay hắn.
Diệp Huyền liếc nhìn cánh tay mình, sau đó nhìn A Mục, A Mục ngoác miệng cười: “Đi thôi!”
Diệp Huyền gật đầu.
Cứ thế, hắn đưa A Mục rời khỏi Bất Châu Thần Sơn.
Sau khi Diệp Huyền, A Mục và Chân Long rời đi, Thần Công bỗng xuất hiện. Hắn ta nhìn chằm chằm về phía xa, ánh mắt độc đoán vô cùng.
Cuối cùng thì hắn ta vẫn không dám ra tay.
Bởi lẽ thực lực của hắn ta vẫn chưa khôi phục hoàn toàn. Nếu cứ tiếp tục chiến đấu thì dù có thắng, hắn ta cũng sẽ trọng thương.
Đây là nguyên nhân ban nãy hắn ta phải chạy trốn!
Dẫu sao thì hiện giờ thực lực của hắn ta vẫn chưa đạt được năm phần lúc đỉnh cao!
Thần Công trầm mặc trong chốc lát, sau đó quay người rời đi. Một lát sau, hắn ta tới một cái giếng. Bên trên cái giếng này có một chữ “Phong” màu đỏ.
Thần Công im lặng nhìn rồi bỗng đánh một chưởng lên chữ phong ấy.
Uỳnh!
Hắn ta vừa ra tay thì chợt có một luồng sức mạnh ập đến chỗ hắn ta. Hắn ta lập tức bị luồng sức mạnh này đánh bay về phía sau cả ngàn trượng!
Sau khi dừng lại, cơ thể Thần Công bèn trở nên hư ảo!
Hắn ta ngẩng đầu nhìn về phía cái giếng. Khoảnh khắc ấy, ánh mắt hắn ta đầy vẻ e dè.
Thần Công trầm mặc trong chốc lát, sau đó chầm chậm nhắm hai mắt lại: “Vẫn phải tìm thiếu niên kia thôi!”
Nhân Vương!
Nhân Vương có thể giải trừ tất cả phong ấn trên thế gian này!
Hắn ta muốn giải trừ phong ấn của Thiên Đạo thì chỉ còn cách đi tìm Nhân Vương mà thôi!
Thần Công trầm mặc một lát rồi biến mất.
Ở một diễn biến khác, một nữ tử mặc hắc y đang quan sát Diệp Huyền và A Mục ở phía xa.
Diệp Huyền không hề nhận ra điều này.
Còn A Mục thì lén liếc nhìn về hướng có nữ tử hắc y kia…