Chương 1852. Ngươi thực sự rất thông minh
Chương 1852. Ngươi thực sự rất thông minh
Chương 1852: Ngươi thực sự rất thông minh
A Mục đưa Diệp Huyền trở lại Hư Vô Duy Độ!
Vừa trở lại Hư Vô Duy Độ, một lão giả đột nhiên xuất hiện trước mặt hai người. Lão giả cung kính hành lễ với A Mục: “Đại tế ti!”
Diệp Huyền nhìn A Mục, A Mục mỉm cười nói: “Xin được giới thiệu, đây là Vu Thạch trưởng lão của Vu tộc chúng ta!”
Diệp Huyền nhìn lão giả tên Vu Thạch kia rồi khẽ gật đầu.
Vu Thạch liếc nhìn Diệp Huyền rồi nói: “Đại tế ti, vị này là?”
A Mục mỉm cười: “Hắn là Vu thị của ta!”
Nghe vậy, Vu Thạch bỗng sững sờ.
A Mục chớp mắt: “Có vấn đề gì sao?”
Vu Thạch nhìn Diệp Huyền, hắn ta quan sát đối phương một cách kĩ lưỡng rồi khẽ chau mày: “Đại tế ti …”
A Mục đột nhiên nói: “Có vấn đề gì sao?”
Nghe vậy, sắc mặt Vu Thạch lập tức thay đổi, vội vã nói: “Không có vấn đề gì cả!”
Vu Thạch nhanh chóng nhường đường cho bọn họ.
A Mục đưa Diệp Huyền đi vào bên trong. Trên đường đi, Diệp Huyền bỗng hỏi: “Hình như hắn ta không thích ta làm Vu thị của ngươi cho lắm?”
A Mục liếc nhìn hắn, mỉm cười: “Ta thích là được!”
Diệp Huyền gật đầu, hắn cũng không quá để ý đến suy nghĩ của người khác ở Vu tộc!
A Mục nhìn Vu Thạch và nói: “Chỉ có ngươi tỉnh lại thôi sao?”
Vu Thạch gật đầu: “Trong tộc cũng có một số người tỉnh lại rồi, bọn họ đều đang ở Vu thành chờ đại tế ti!”
A Mục khẽ gật đầu: “Ta hiểu rồi!”
Một lúc sau, A Mục đưa Diệp Huyền tới Vu thành.
Vừa mới bước vào Vu thành, một đám cường giả Vu tộc đã vây đến xung quanh. Những cường giả Vu tộc này gặp được A Mục đều vô cùng kích động, bọn họ vội vã hành lễ với nàng, đồng thanh nói: “Tham kiến đại tế ti!”
A Mục khẽ gật đầu: “Không cần đa lễ!”
Nói đoạn, nàng nhìn về phía Vu Thạch: “Truyền lệnh của ta, Vu tộc nếu có ai tỉnh lại thì lập tức tới Vu thành, không có lệnh của ta thì người trong Vu tộc không được ra khỏi thành!”
Vu Thạch cung kính hành lễ: “Tuân mệnh!”
Nói đoạn, hắn ta lại liếc nhìn Diệp Huyền, sau đó lui xuống.
A Mục đưa Diệp Huyền tiếp tục vào trong.
Trên đường đi, Diệp Huyền bỗng phát hiện những cường giả Vu tộc đều vô cùng tôn kính A Mục!
Sự tôn kính xuất phát từ tận đáy lòng!
Địa vị tại Vu tộc của A Mục còn cao hơn cả hắn nghĩ!
A Mục đưa hắn tới trước một các lâu có phong ấn. Nàng chắp hai tay lại làm kết ấn, nhẩm đọc chú ngữ. Một lát sau, các lâu khẽ rung lên, rât nhanh sau đó cửa các lâu đã được mở ra!
Cửa vừa được mở ra thì một luồng linh khí bỗng ào ra ngoài!
Diệp Huyền nhìn A Mục, A Mục mỉm cười: “Đây chính là nơi đặt thiên tài địa bảo của Vu tộc chúng ta, gọi cái tên kia ra!”
Diệp Huyền gật đầu, sau đó nhanh chóng gọi Chiến Thiên Thú ra!
Tiểu Linh Nhi cũng ra theo!
A Mục nhìn Tiểu Linh Nhi, mỉm cười: “Đưa nó vào mà ăn, cứ ăn thoải mái!”
Tiểu Linh Nhi chớp mắt: “Tỷ tỷ, nó ăn khỏe lắm đó!”
A Mục mỉm cười: “Không sao đâu!”
Tiểu Linh Nhi quay đầu nhìn Diệp Huyền, Diệp Huyền lại nhìn A Mục: “Cho nó ăn thỏa thích thật à?”
A Mục khẽ mỉm cười: “Ta cũng có mục đích riêng thôi, thiên tài địa bảo là vật ngoài thân, nếu những vật ngoài thân này đổi được một con yêu thú mạnh thì chúng ta cũng được hời, ngươi thấy có đúng không?”
Diệp Huyền mỉm cười: “Mong là vậy!”
Nói đoạn, hắn bèn xoa đầu Tiểu Linh Nhi: “Đưa nó vào ăn đi!”
Có được sự đồng ý của Diệp Huyền, Tiểu Linh Nhi không còn do dự nữa. Nàng bèn ôm Chiến Thiên Thú xông vào bên trong.
Bên ngoài các lâu, Diệp Huyền khẽ nói: “Chiến Thiên Thú rất mạnh sao?”
A Mục lắc đầu: “Ban đầu nó cũng chẳng mạnh đâu!”
Diệp Huyền nhìn nàng, A Mục nói: “Cực hạn của nó cũng chính là tiên tổ của hắn có lẽ cũng chỉ bằng bảy tám phần của Bát Bộ Thiên Long. Thế nhưng nó thì khác!”
Diệp Huyền trầm giọng nói: “Ý ngươi là sau khi được Tiểu Linh Nhi và tiểu gia hỏa kia nuôi dưỡng, nó đã trở nên khác biệt?”
A Mục gật đầu: “Khác nhiều lắm ấy chứ! Huyết mạch của nó đã vượt qua cả tiên tổ của nó, cộng thêm sự giúp đỡ của tiểu gia hỏa kia nữa, giờ ta cũng không biết nó đã trưởng thành đến mức độ nào! Có điều không sao đâu, chúng ta sẽ được biết nhanh thôi!”
Diệp Huyền hỏi: “Nếu nó ăn hết bảo vật của Vu tộc rồi mà vẫn không mạnh thì sao?”
A Mục chớp mắt: “Thế thì có sao chứ?”
Diệp Huyền lắc đầu: “A Mục, ngươi không sợ người trong Vu Tộc trách mình à?”
A Mục khẽ nói: “Ngươi có biết tại sao người trong Vu tộc lại kính trọng ta như vậy không?”
Diệp Huyền trầm mặc một lát rồi nói: “Tất cả những gì ngươi làm đều là vì Vu tộc, đúng chứ?”
A Mục nhìn hắn: “Ngươi thực sự rất thông minh!”
Diệp Huyền lại hỏi: “Ngươi chọn ta cũng là vì Vu tộc, đúng chứ?”
A Mục gật đầu: “Về chuyện này thì ta chưa từng giấu ngươi.”
Diệp Huyền mỉm cười: “Ngươi chọn ta chủ yếu là bởi những người phía sau ta?”
A Mục lắc đầu: “Cái này thì không phải, ta chọn ngươi chủ yếu là bởi ta coi trọng ngươi!”
Diệp Huyền khẽ chau mày: “Ý ngươi là sao?”
A Mục nhìn hắn: “Ý là bởi con người ngươi rất tốt ấy!”
Diệp Huyền chớp mắt: “Ngươi có chắc là bởi cái này mới chọn ta không đấy?”