Chương 1853. Ngươi thất vọng gì chứ
Chương 1853. Ngươi thất vọng gì chứ
Chương 1853: Ngươi thất vọng gì chứ
A Mục mỉm cười: “Nếu như ngươi không tốt thì ta không dám đặt mình và tương lai của Vu tộc lên người ngươi đâu. Ngươi rất khác so với nhiều người, ngươi không có dã tâm, ngươi không mưu cầu lợi ích, ngươi cũng không hứng thú gì với trường sinh. Hơn nữa ngươi còn đối xử rất chân thành với bạn bè, không làm những chuyện đi ngược lại với lương tâm. Làm bạn với ngươi ta thấy rất yên tâm, Vu tộc cũng rất yên tâm, chỉ đơn giản vậy thôi!”
Diệp Huyền trầm mặc.
A Mục lại nói: “Ta cũng không thấy ngươi đi tới được ngày hôm nay là bởi những người phía sau ngươi. Có một vài chuyện vốn đã là trời sinh, chúng ta không thể thay đổi. Thân phận của ngươi…”
Nói đến đây, nàng bỗng ngừng lại rồi bật cười: “Thân phận của ngươi quả thực rất lợi hại, ngươi là một người không thể không chọn, ha ha!”
Diệp Huyền cạn lời: “Chẳng phải ban đầu ngươi muốn an ủi ta sao?”
A Mục chớp mắt: “Bởi vì ta phát hiện ngươi không cần an ủi!”
Diệp Huyền cười khổ: “Thực ra hiện giờ ta cũng không biết rốt cuộc những người phía sau ta là ai. Ta chẳng biết gì về bọn họ cả.”
A Mục khẽ nói: “Đừng nghĩ nhiều, cứ là chính mình là được!”
Diệp Huyền nhìn nàng: “Nếu không có nữ tử váy trắng thì ngươi sẽ không chọn ta đâu nhỉ?”
A Mục nhìn hắn một lát, nàng khẽ nói: “Đợi Chiến Thiên Thú ra rồi ta sẽ đưa ngươi tới một nơi.”
Diệp Huyền mỉm cười: “Ngươi vẫn chưa trả lời câu hỏi của ta.”
A Mục nhìn hắn: “Ta hơi thất vọng về ngươi đấy.”
Diệp Huyền lấy làm lạ: “Tại sao?”
A Mục lắc đầu: “Đợi Chiến Thiên Thú ra ngoài rồi ta sẽ đưa ngươi tới một nơi. Tới khi ấy ngươi muốn đi hay ở lại thì tùy.”
Diệp Huyền trầm giọng nói: “Ta không có ý định rời đi!”
A Mục lại lắc đầu, nàng không đáp lời.
Còn Diệp Huyền thì đã hiểu ý của nàng!
Cứ thế, hai người yên lặng đứng trước các lâu. Trong khoảng thời gian ấy, A Mục không nói thêm câu nào nữa.
Diệp Huyền cũng không lên tiếng.
Khoảng hai ngày sau, một luồng khí tức bỗng nhiên truyền tới từ bên trong các lâu, thu hút ánh mắt của tất cả các cường giả Vu tộc!
Diệp Huyền nhìn về phía các lâu, Tiểu Linh Nhi bỗng nhiên chạy ra. Nàng chạy đến trước mặt Diệp Huyền, hưng phấn nói: “Nó ăn no rồi!”
Diệp Huyền hỏi: “Rồi sao?”
Tiểu Linh Nhi chớp mắt, nói: “Rồi nó lớn hơn!”
Diệp Huyền đang định nói gì đó thì đúng lúc ấy, các lâu bỗng sụp đổ. Ngay sau đó, một con yêu thú khổng lồ xuất hiện trước mặt Diệp Huyền!
Chiến Thiên Thú!
Từ thể hình có thể thấy được Chiến Thiên Thú giờ đã cao như một ngọn núi, hai tay nó như hai cái cột đình cực lớn, trên người tản ra thú uy vô cùng mạnh mẽ!
Lúc này, con Chân Long trên vai Diệp Huyền trừng lớn hai mắt, nhìn chằm chằm Chiến Thiên Thú, mà Chiến Thiên Thú cũng đang nhìn hắn ta, chiến ý nồng đậm!
A Mục bỗng nhìn về phía Tiểu Linh Nhi: “Bảo nó biến nhỏ lại đi!”
Tiểu Linh Nhi gật đầu, sau đó nhìn về phía Chiến Thiên Thú: “Biến nhỏ!”
Chiến Thiên Thú không hề do dự mà lập tức hô biến, khôi phục lại dáng vẻ ban đầu!
Nó không dám bất kính với Tiểu Linh Nhi!
Nàng là người cho nó ăn mà!
Ngoài ra còn có tiểu gia hỏa màu trắng nữa!
Chiến Thiên Thú cũng phải vừa kính vừa sợ tiểu gia hỏa này!
Dù sao thì Tiểu Linh Nhi và tiểu gia hỏa cũng là một chỗ dựa lớn, nó phải ôm thật chắc mới được.
A Mục đột nhiên nói: “Hiện giờ cấp bậc của nó chắc bằng Cửu Bộ Thiên Long rồi đấy!”
Diệp Huyền kinh ngạc: “Còn mạnh hơn cả Bát Bộ Thiên Long sao?”
A Mục nhìn Diệp Huyền: “Đừng xem thường tiểu gia hỏa kia! Năng lực của nàng ta độc nhất vô nhị trên thế gian này đấy!”
Diệp Huyền trầm mặc.
Cửu Bộ Thiên Long!
Như vậy có nghĩa là sức chiến đấu của Chiến Thiên Thú vượt xa so với Bát Bộ Thiên Long, có lẽ nó có thể đấu được với cả Chân Long!
A Mục lại nói: “Huyết mạch của Chiến Thiên Thú có một đặc điểm đặc biệt đó chính là càng chiến đấu càng mạnh, thế nên mặc dù là Cửu Bộ Thiên Long nhưng nó cũng có thể chiến với cả Chân Long!”
Lúc này, con Chân Long trên vai Diệp Huyền trừng lớn hai mắt, A Mục lại nói: “Đương nhiên, nếu Chân Long ở thời kì đỉnh cao thì nó cũng cực kì lợi hại.”
Chân Long nhìn A Mục và không lên tiếng.
A Mục mỉm cười, cũng không nói gì với Chân Long nữa. Thực ra Chiến Thiên Thú được tiểu gia hỏa hỗ trợ xong thì huyết mạch của nó đã không còn thấp so với Chân Long nữa rồi!
Có điều nàng cũng biết, Chân Long rất kiêu ngạo, chúng không hề đặt yêu thú vào mắt!
A Mục thu hồi tâm tư, sau đó nhìn Diệp Huyền: “Đi thôi!”
Nói đoạn, nàng bèn quay người rời đi.
Diệp Huyền trầm mặc trong chốc lát rồi rời đi theo A Mục.
A Mục đưa Diệp Huyền đi về phía trước. Trên đường đi nàng cũng không nói gì.
Diệp Huyền nhìn nàng: “Giận rồi à?”
A Mục chẳng tỏ vẻ gì cả: “Chỉ thấy hơi thất vọng thôi!”
Diệp Huyền có hơi không hiểu, hỏi: “Ngươi thất vọng gì chứ?”
A Mục dừng bước, quay người nhìn hắn: “Vu thị của ta có thể không cần thực lực lớn mạnh nhưng mà hắn nhất định phải tự tin! Ngươi có biết tự tin không?”
Diệp Huyền trầm mặc.
A Mục lại nói: “Tự tin, tại sao ngươi lại không tự tin? Là bởi nữ tử váy trắng sao? Ngươi có biết ta đã từng tìm hiểu về ngươi, lúc ngươi ở Thanh thành, khi đó ngươi không có chỗ dựa, không có bảo vật, không có kì ngộ, thế nhưng ngươi có sự tự tin, ngươi có ngạo khí, ngươi có lòng bất khuất. Ngươi có biết bản tâm là gì không? Bản tính nữa? Tại sao hiện giờ thực lực của ngươi đã mạnh hơn, bảo vật cũng có nhiều mà ngươi lại càng ngày càng mất đi sự tự tin của mình?”
Nói đoạn, nàng bỗng nhiên cầm lấy Thiên Tru Kiếm của Diệp Huyền: “Ngươi có biết tại sao thanh kiếm này của ngươi lại kém so với A La không? Là bởi kiếm của ngươi thiếu đi sự tự tin đó! Một người không tự tin thì có thể làm được gì? Ngươi sẽ chẳng thể làm tốt điều gì! Nam nhân mà không tự tin thì có còn là nam nhân không?”