Nhất Kiếm Độc Tôn (Bản Dịch Vip)

Chương 164 - Chương 1854. Ngươi Suy Nghĩ Đơn Giản Quá Rồi

Chương 1854. Ngươi suy nghĩ đơn giản quá rồi Chương 1854. Ngươi suy nghĩ đơn giản quá rồi

Chương 1854: Ngươi suy nghĩ đơn giản quá rồi

Tự tin!

Diệp Huyền trầm mặc.

Thanh thành!

Khi ấy hắn vẫn là một người bình thường, thế nhưng vì muội muội, hắn bắt buộc phải trở thành thế tử của gia tộc!

Bởi chỉ có làm như vậy thì hắn và muội muội mới có thể sống tiếp!

Được sống!

Thực ra khi ấy hắn như thế không phải bởi tự tin mà là bởi hắn phải sống!

Đương nhiên, khi ấy hắn đúng thật là rất tự tin.

Khi ấy hắn cho rằng chỉ cần nỗ lực thì chẳng có gì là hắn không làm được.

Lúc đó hắn chưa từng nghĩ đến việc dựa dẫm vào bất cứ người nào, bởi lẽ chẳng ai cho hắn dựa dẫm cả, hắn chỉ có thể dựa vào chính mình!

Hắn không hề ỷ lại vào ai hết!

Bởi không ai cho hắn ỷ lại!

Cũng vào khi ấy, lòng hắn kiên định như đá!

Còn sau này hắn quen được rất nhiều người, trong đó người có ảnh hưởng lớn nhất đến hắn chính là nữ tử váy trắng.

Nữ tử váy trắng đã khiến hắn thay đổi rất nhiều!

Đi đến tận bây giờ, không thể không nói bản thân hắn có thể sống được là bởi nữ tử váy trắng. Rất nhiều người đã giúp đỡ hắn, trong đó có cả Tiểu Đạo và Thiên Đạo trong truyền thuyết, chắc chắn bọn họ không phải nể mặt hắn mà là nể mặt nữ tử váy trắng!

Hiện giờ mặc dù thực lực của hắn rất mạnh, thế nhưng trong mắt Thiên Đạo và Tiểu Đạo, như vậy vẫn chưa đủ

Hắn có được truyền thừa, được làm Nhân Vương có lẽ cũng bởi thân phận của hắn mà thôi!

Tự tin?

Diệp Huyền lắc đầu, hắn thầm thở dài một hơi: “Ta có hơi lệch đường rồi.”

A Mục nhìn hắn: “Không phải là lệch mà là ngươi đã đánh mất sự tự tin và bản tính của mình!”

Diệp Huyền nhìn A Mục, A Mục khẽ nói: “Ngươi thấy hiện giờ tất cả những gì ngươi có được đều là bởi nữ tử váy trắng kia. Thậm chí ngươi còn cho rằng không có nàng ta thì ngươi không thể sống đến hiện tại, đúng chứ?”

Diệp Huyền hỏi ngược lại: “Chẳng lẽ không phải sao?”

A Muc gật đầu: “Ngươi nghĩ đúng, thực sự đúng là như vậy! Không có nàng ta thì chắc chắn ngươi không thể sống đến tận bây giờ.”

Diệp Huyền: “…”

A Mục lại nói: “Nhưng ngươi đã quên mất một chuyện, đó chính là những gì mà ngươi phải trải nghiệm, cọ xát đều không liên quan đến nàng ta!”

Diệp Huyền có hơi không hiểu: “Là sao?”

A Mục khẽ nói: “Có nhiều chuyện rất phức tạp, ta không thể nói rõ với ngươi! Ta chỉ có thể nói với ngươi một vài chuyện có thể hiểu được! Vận mệnh của ngươi, tương lai của ngươi đã được người ta định sẵn rồi!”

Nghe vậy, đôi đồng tử của Diệp Huyền bèn co lại: “Là sao chứ?”

A Mục nhìn hắn: “Ta cho ngươi hay, nữ tử váy trắng phía sau ngươi sở dĩ không xuất hiện là bởi nàng ta đang giúp ngươi ngăn chặn điều gì đó. Nàng ta muốn ngươi thoát khỏi những thứ có thể ảnh hướng đến tính mạng của ngươi. Nếu không nhờ nàng ta thì ta tin chắc rằng hiện giờ cuộc đời của ngươi sẽ khác, ngươi sẽ sống theo những gì mà một người khác vạch ra cho ngươi.”

Diệp Huyền trầm giọng nói: “A Mục, ngươi nói khó hiểu quá!”

A Mục lắc đầu: “Cuộc đời của ngươi còn khó hiểu hơn nhiều kìa!”

Diệp Huyền hỏi: “Ai đang thao túng vận mệnh của ta?”

A Mục nhìn hắn: “Chính ngươi!”

Diệp Huyền chau mày: “Là sao?”

A Mục chỉ vào hắn: “Ngươi đang tính toán chính ngươi, cũng bởi thế nên nữ tử váy trắng mới không thế cắt đứt hết nhân quả trước kia của ngươi. Bởi lẽ nàng ta không dám, nếu nàng ta cắt đứt hết thì sẽ ảnh hưởng đến ngươi. Do vậy mà nàng ta phải làm gì đó để thay đổi, thay đổi quỹ đạo vận mệnh trên người ngươi. Mà ngươi phải hiểu rằng với nàng ta mà nói thì việc phá hoại dễ hơn nhiều so với thay đổi. Thế nhưng nàng ta cũng không thể phá hoại.”

Diệp Huyền trầm giọng nói: “Ngươi đang nói đến việc ta của kiếp trước đang tính kế ta của kiếp này?”

A Mục lắc đầu: “Không, không chỉ có vậy thôi đâu!”

Diệp Huyền chau mày: “Là sao?”

A Mục trầm mặc, một lát sau nàng xòe lòng bàn tay ra, một cuốn cổ tịch nặng trịch xuất hiện trên tay nàng: “Một người đã để lại cái này ở chỗ ta.”

Diệp Huyền hỏi: “Ai vậy?”

A Mục nhìn hắn: “Tiên tri!”

Tiên tri!

Diệp Huyền híp hai mắt lại: “Hắn ta để lại cho ngươi ư?”

A Mục gật đầu.

Diệp Huyền trầm giọng nói: “Tiên tri đang tính kế ta?”

A Mục hỏi: “Khó chấp nhận quá đúng không?”

Diệp Huyền lắc đầu: “Cũng không phải, chỉ là ta thấy hơi khó hiểu mà thôi. Tại sao hắn ta phải tính kế ta? Ta có gì đáng để mà tính kế?”

A Mục lắc đầu: “Ngươi suy nghĩ đơn giản quá rồi!”

Diệp Huyền chau mày: “Là sao cơ?”

A Mục trầm mặc.

Diệp Huyền nói: “A Mục, ngươi còn muốn nói gì với ta không?”

A Mục nhìn Diệp Huyền, ánh mắt nàng có hơi phức tạp: “Tiên tri là một kì tài, sự xuất hiện cũng như biến mất của hắn ta cứ như một câu đố vậy! Ngươi ở Vạn Duy thư viện có biết tiên tri xuất hiện kiểu gì không?”

Diệp Huyền lắc đầu.

Bởi lẽ dù có là phu tử hay Trương Văn Tú cũng không biết tiên tri xuất hiện kiểu gì!

A Mục liếc nhìn cuốn cổ tịch trong tay, nói: “Ta nói thật với ngươi, sở dĩ ta tỉnh lại trước và gặp được ngươi là nhờ cuốn sách này. Nói một cách đơn giản thì là nhờ tiên tri. Thế nhưng ta có quyền lựa chọn, ta có thể chọn ngươi, cũng có thể không chọn ngươi, mà tiên tri cũng không hề bắt ép ta, cả A La nữa, nàng ta cũng không bị bắt ép, chúng ta được tự lựa chọn!”

Nói đoạn, nàng lại nhìn Diệp Huyền: “Giờ thì ngươi hiểu rồi chứ? A La chọn ngươi không phải bởi tiên tri, cũng không phải bởi nữ tử váy trắng mà là bởi trong khoảng thời gian nàng ta mất đi trí nhớ, ngươi đã đối xử tốt với nàng ta, không có bất cứ sự tư lợi nào với nàng ta. Thế nên nàng ta không cắt đứt nhân quả với ngươi. Bằng không với thực lực của nàng ta, nàng ta hoàn toàn có thể cắt hết mọi nhân quả cũng như liên hệ giữa mình và ngươi.”
Bình Luận (0)
Comment