Chương 1855. Nhân quả chồng lên nhau
Chương 1855. Nhân quả chồng lên nhau
Chương 1855: Nhân quả chồng lên nhau
Diệp Huyền trầm giọng nói: “Tại sao ngươi biết được những chuyện này?”
A Mục nhìn Diệp Huyền: “Ngươi tưởng ta đường đường là đại tế ti mà chỉ biết ăn thôi sao? Ta cho ngươi hay, ta biết nhiều chuyện hơn so với những gì ngươi tưởng tượng đấy. Với cả ta chọn ngươi cũng không phải bởi tiên tri, không phải bởi nữ tử váy trắng mà là bởi chính ngươi.
Bởi vì ta biết, sau này khi đối mặt với Ngũ Duy Kiếp hay một vài chuyện khác, ngươi sẽ không bỏ rơi những người bên cạnh mình. Ngươi sẽ không vứt bỏ bạn bè người thân chỉ vì chính mình. Như lúc ngươi gặp bọn Hạo Thiên ấy, ngươi chưa từng nghĩ sẽ bỏ rơi ta, cũng chưa từng nghĩ sẽ lợi dụng ta, càng không coi ta là đại tế ti gì đó mà chỉ coi ta là A Mục.
Mà ta lựa chọn ngươi làm Vu thị là muốn ngươi giúp ta sau này, giúp đỡ cả Vu tộc nữa. Thế nhưng ta thực sự nghiêm túc khi lựa chọn ngươi làm Vu thị, đương nhiên mục đích của ta cũng là thật, chuyện này thì ta đã nói với ngươi từ lâu rồi!”
Diệp Huyền trầm mặc.
A Mục lại nói: “Ban nãy ngươi hỏi ta có phải do nữ tử váy trắng nên ta mới chọn ngươi hay không. Khi ấy ta rất tức giận, từ lúc nào mà ngươi lại trở nên thiếu tự tin như vậy?”
Diệp Huyền trầm mặc.
A Mục khẽ nói: “Ngươi không nhận ra hả? Nữ tử váy trắng không ở bên cạnh ngươi, để ngươi tự do hoạt động là bởi vì sao? Bởi vì nàng ta tin ngươi, nàng ta tin ngươi có thể tự mình sống tốt cuộc đời của mình!
Bằng không nàng ta đã để ngươi ở bên cạnh mình, nhưng như thế thì trên thế gian này còn ai có thể giết ngươi chứ? Với ngươi mà nói, như thế thì có khác gì nhốt một con heo ở trong chuồng, cuộc đời như vậy cũng chẳng còn ý nghĩa gì nữa!”
Nói đoạn, nàng ngừng lại một lát rồi tiếp tục: “Còn cả huyết mạch của ngươi nữa, phụ thân của ngươi chắc chắn không phải một người bình thường. Tại sao hắn ta lại từ bỏ ngươi? Bởi vì hắn ta tin ngươi! Còn ngươi, tại sao ngươi lại không tin tưởng chính mình?”
Diệp Huyền im lặng.
A Mục tiếp tục nói: “Ngươi cũng biết ban đầu thực ra Nhân Vương đã từ chối lựa chọn ngươi!”
Diệp Huyền nhìn nàng, A Mục nói: “Có biết lí do tại sao không? Bởi vì hắn ta nói, nhân quả trên người ngươi quá nhiều. Có thấy chưa? Hắn ta không hề nói là bởi nữ tử váy trắng nên mới không chọn ngươi, ngược lại hắn ta còn lo lắng hơn. Thế nhưng cuối cùng hắn ta vẫn chọn ngươi!”
Diệp Huyền có hơi không hiểu: “Vì sao?”
A Mục nhìn hắn: “Bởi vì hắn ta chọn ngươi!”
Diệp Huyền vẫn không hiểu cho lắm.
A Mục nói: “Còn nhớ hôm lần đầu tiên ta và ngươi gặp nhau không? Khi ấy ta đã đoán được vận mệnh của ngươi, nữ tử váy trắng muốn giết ta, khi ấy ta đã bảo ngươi cứu ta!”
Diệp Huyền gật đầu.
A Mục hỏi ngược lại: “Tại sao phải cứu ta?”
Diệp Huyền sững sờ.
Tại sao lại cứu A Mục cơ?
Khi ấy hắn cũng chẳng nghĩ ngợi gì nhiều!
A Mục khẽ nói: “Ngươi sững sờ là bởi khi ấy ngươi chỉ muốn cứu người chứ không hề muốn lợi dụng ta để ta giúp ngươi. Giống như ngày xưa ngươi đưa theo A La ấy, ngươi giúp nàng ta nhưng lại không hề lợi dụng nàng ta hay muốn đạt được thứ gì đó từ nàng ta. Còn sau này nàng ta giúp ngươi, những điều này đều không liên quan đến nữ tử váy trắng!”
Nói đoạn, nàng lại nhìn Diệp Huyền: “Ngươi thuộc kiểu người khác đối xử tốt với ngươi thì ngươi sẽ đối xử tốt gấp ngàn lần với họ, mà nếu người khác không đối xử tốt với ngươi thì chắc chắn ngươi cũng sẽ không lấy đức báo oán, ngươi sẽ tàn nhẫn hơn đối phương.”
Diệp Huyền trầm mặc.
A Mục khẽ nói: “Còn cả Tiểu Đạo nữa, đừng thấy nàng ta giúp đỡ ngươi nhiều mà lầm tưởng. Thực ta nàng ta cũng được rất nhiều lợi lộc từ ngươi đấy. Tử khí của ngươi quý giá hơn nhiều so với ngươi tưởng.”
Diệp Huyền khẽ lắc đầu: “Tiểu Đạo cô nương đã giúp ta rất nhiều, chút tử khí đó có là gì.”
A Mục nhìn hắn: “Ngươi lúc nào cũng thẳng thắn, hào phóng với người thân và bằng hữu. Sở dĩ ta nói nhiều với ngươi như vậy là muốn cho ngươi biết, dù kiếp trước hay là kiếp nay, ngươi không cần quan tâm đến bất cứ ai, cứ sống là chính mình là được.”
Làm chính mình!
Diệp Huyền trầm tư!
Mới đầu, hắn còn có thể không nghĩ nhiều về kiếp trước kiếp này, nhưng sau này thì hắn không thể không nghĩ!
Lúc này, A Mục bỗng nhiên nói: “Đi theo ta!”
Nói đoạn, nàng bèn quay người rời đi.
Diệp Huyền bèn đi theo nàng.
Trên đường đi, A Mục nói: “Ngươi phải nhớ rằng ngươi chính là ngươi, ngươi chỉ cần hiểu được điều này thôi là được!”
Diệp Huyền trầm giọng nói: “A Mục, trước đó hình như ngươi có lời vẫn chưa nói hết!”
A Mục nhìn hắn: “Lời gì?”
Diệp Huyền trầm giọng nói: “Ngươi nói, không biết tiên tri đến từ đâu là sao?”
A Mục trầm ngâm trong chốc lát rồi nói: “Tiên tri là một kì tài, mức độ hiểu biết về thế giới này của hắn ta còn hơn cả Thiên Đạo, vậy thì vấn đề tới rồi đây! Tại sao quá khứ của hắn ta lại chẳng ai biết được?”
Diệp Huyền chau mày: “Là sao?”
A Mục nhìn hắn: “Tiên tri đến từ đâu?”
Hình như Diệp Huyền nhớ tới gì đó, sắc mặt hắn lập tức trở nên nghiêm trọng.
A Mục nhìn Diệp Huyền: “Mới đầu ta cũng suy nghĩ quá đơn giản! Về sau ta mới nhận ra nhiều điều. Muốn làm rõ tất cả nhân quả trên người ngươi thì phải làm rõ thân phận của tiên tri đã. Mà tiên tri thì đã không còn, vậy thì vấn đề tới rồi đây! Nữ tử váy trắng đang giúp ngươi ngăn chặn điều gì?”
Diệp Huyền khẽ nói: “Chẳng phải là nhân quả trên người ta sao?”
A Mục khẽ nhắm hai mắt lại: “Là nhân quả trên người ngươi! Ta có thể thấy được nhân quả của tiên tri, thế nhưng theo ta thì nàng ta không cần phải ngăn chặn nhân quả của tiên tri, bởi lẽ mưu kế của tiên tri không có hại đối với ngươi!”
Nghe vậy, đôi đồng tử của Diệp Huyền bèn co lại: “Trên người ta còn có nhân quả lớn hơn cả tiên tri!”
A Mục gật đầu: “Ngươi thuộc kiểu nhân quả này chồng lên nhân quả khác…”