Chương 1868. Ngươi là ai?
Chương 1868. Ngươi là ai?
Chương 1868: Ngươi là ai?
Diệp Huyền dẫn theo đại quân yêu thú đi tới Tội Ác Đại Hạp Cốc, hắn bảo rất nhiều yêu thú ném đuốc vào trong cốc.
Trong nháy mắt, cả Đại Hạp Cốc lập tức bị thiêu đốt, rất nhiều con dạ hiêu lao ra ngoài.
Diệp Huyền gầm lên giận dữ: "Chiến đấu!"
Nói xong, hắn lập tức xông ra ngoài!
Tuy rằng hắn không có tu vi nhưng ý chí chiến đấu không hề yếu kém!
Nhưng những con dạ hiêu kia không ra tay, mà nhao nhao bay về phía chân trời, rất nhanh sau đó tất cả dạ hiêu đều biến mất ở cuối chân trời.
Sau khi nhìn thấy cảnh này, Diệp Huyền và những yêu thú kia ngây ngẩn cả người.
Chuyện gì đang xảy ra vậy?
Mà lúc này, ngọn lửa bên trong Đại Hạp Cốc cũng đột nhiên biến mất.
Diệp Huyền nhíu mày.
Đột nhiên, có một viên đá bay ra từ trong Đại Hạp Cốc với tốc độ cực nhanh, làm cho Diệp Huyền thay đổi sắc mặt trong nháy mắt!
Đúng lúc này, cự viên kia đột nhiên chắn trước mặt Diệp Huyền, nó đánh ra một quyền thật mạnh!
Ầm ầm!
Viên đá kia trực tiếp xuyên thấu vào cánh tay phải của cự viên, máu tươi bắn ra tung tóe!
Cùng lúc đó, cả người cự viên bay ngược ra ngoài!
Sau khi nhìn thấy cảnh này, sắc mặt của tất cả các yêu thú trong sân thay đổi ngay lập tức.
Cự viên chính là người có sức chiến đấu mạnh mẽ nhất trong số bọn chúng!
Diệp Huyền nhìn về phía Đại Hạp Cốc, có một nữ tử chầm chậm đi ra từ bên trong Đại Hạp Cốc, nữ tử mặc một bộ váy màu đen, tóc dài xõa trên vai, hai tay và hai sừng của nàng đều đeo xích sắt màu đen!
Nhìn thấy nữ tử này, sắc mặt của Giang thúc trong tửu quán kia có sự thay dổi lớn trong tích tắc: "Nàng ta..."
A Mục không hề thay đổi sắc mặt.
Trước Đại Hạp Cốc, nữ tử nhìn Diệp Huyền, sắc mặt không chút thay đổi, cũng không nói lời nào.
Diệp Huyền trầm giọng nói: "Không biết là xưng hô với tiền bối như thế nào?"
Nữ tử nhìn lướt qua những yêu thú kia, sau đó nói: "Ngươi là người thí luyện của Vu tộc?"
Diệp Huyền gật đầu.
Nữ tử đột nhiên vung tay phải lên.
Diệp Huyền còn chưa kịp phản ứng đã lập tức bay thẳng ra ngoài, đã bay là bay xa hơn mười trượng, hắn vừa rơi xuống đất đã phun ra ngay một ngụm máu từ trong miệng.
Diệp Huyền chầm chậm đứng lên nhìn về phía nữ tử kia, nữ tử chỉ vào những yêu thú kia, châm chọc nói: "Một con đường thí luyện đơn giản, thế mà ngươi lại tập hợp đám ô hợp này, mặt mũi của ngươi đâu?"
Diệp Huyền lau máu tươi trên khóe miệng, sau đó nhìn về phía cự viên: "Đưa tất cả yêu thú lui lại phía sau!"
Cự viên lại lắc đầu, nó chắn trước mặt Diệp Huyền, lúc này, nữ tử kia lại vung tay phải lên.
Ầm ầm!
Cự viên bay ra ngoài trong tích tắc, bay xa hơn mười trượng, sau đó rơi xuống mặt đất một cách nặng nề, mà giờ khắc này, toàn thân nó đã rạn nứt, máu tươi chảy ròng ròng!
Sau khi nhìn thấy cảnh này, những yêu thú kia nhất thời lộ ra ánh mắt sợ hãi.
Nữ tử nhìn thoáng qua cự viên, mặt không chút thay đổi: "Hạng tép riu!"
Nói xong, nàng nhìn về phía Diệp Huyền: "Người thí luyện lần này thật đúng là kém cỏi.”
Diệp Huyền không quan tâm đến nữ tử kia, mà đi tới bên cạnh cự viên, cự viên nằm trên mặt đất, máu trên người không ngừng chảy ra.
Diệp Huyền khẽ nói: "Xin lỗi!"
Cự viên nhìn hắn: "Là lựa chọn của chúng ta!"
Nói xong, nó liền đứng dậy, nhưng lại phát hiện mình gần như không thể đứng dậy được.
Cú tấn công kia đã làm cho nó bị trọng thương.
Diệp Huyền đứng dậy xoay người nhìn về phía nữ tử kia: "Mục tiêu của ngươi là ta?"
Khóe miệng của nữ tử hiện lên vẻ khinh thường: "Ngươi không có tư cách!"
Diệp Huyền khẽ gật đầu, sau đó nhìn về phía những yêu thú kia: "Các người trở về đi.”
Những yêu thú kia nhìn Diệp Huyền, không nói lời nào.
Diệp Huyền nói: "Đưa cự viên trở về."
"Trở về?"
Nữ tử kia đột nhiên cười lạnh: "Có phải ngươi đã nghĩ nhiều rồi không?"
Diệp Huyền xoay người nhìn về phía nữ tử: "Chúng không có bất kỳ uy hiếp gì đối với ngươi, không phải sao?"
Nữ tử nhìn hắn: "Ta thấy chúng nó chướng mắt, không được sao?"
Diệp Huyền gắt gao nhìn chằm chằm nữ tử. Lúc này, nữ tử đột nhiên cười nói: "Muốn khôi phục thực lực?"
Diệp Huyền không nói gì.
Nữ tử đột nhiên nói: "Cho dù ngươi có khôi phục lại thực lực thì ta cũng có thể tiêu diệt chúng! Nhưng thấy ngươi để ý đến những nghiệt súc này như vậy, ta có thể cho ngươi một cơ hội! Tiếp một chiêu của ta với trạng thái hiện tại của ngươi, nếu ngươi có thể tiếp nhận được thì ta sẽ buông tha cho chúng!"
Diệp Huyền lắc đầu: "Ta không tiếp được!"
Nữ tử cười nói: "Vậy bây giờ ngươi bảo đại tế ti của Vu tộc thả ngươi ra ngoài, hoặc là bảo nàng ta khôi phục thực lực của ngươi!"
Hai mắt của Diệp Huyền híp lại: "Ngươi biết đại tế ti của Vu tộc!"
Nữ tử gật đầu: "Cái ta biết còn rất nhiều, ngươi có thể bảo nàng ta khôi phục lại thực lực của ngươi, sau đó ngươi thử xem có thể ngăn cản được ta hay không!"
Diệp Huyền ngẩng đầu nhìn về phía chân trời.
Trước tửu quán, A Mục im lặng.
Trước hẻm núi, sắc mặt của Diệp Huyền trở nên âm trầm.
Nhất định là A Mục biết chuyện ở đây nhưng nàng không trả lời, điều đó có nghĩa là gì?
Nữ tử chầm chậm đi về phía Diệp Huyền: "Đã suy nghĩ kỹ chưa?"
Diệp Huyền trầm giọng nói: "Ngươi rốt cuộc là ai!"
Nữ tử nhìn thẳng vào hắn: "Ngươi quan tâm ta là ai làm gì!"
Diệp Huyền chỉ vào những yêu thú kia: "Chúng và ngươi không thù không oán!"
Nữ tử cười nói: "Một đám nhãi nhép, ta thấy chúng chướng mắt đấy!"