Chương 1869. Không thù không oán
Chương 1869. Không thù không oán
Chương 1869: Không thù không oán
Hai mắt Diệp Huyền híp lại: "A Mục, khôi phục lại thực lực cho ta!"
Nhưng không có bất kỳ sự hồi đáp nào!
Diệp Huyền ngẩng đầu nhìn về phía chân trời: "Khôi phục lại thực lực cho ta!"
Lúc này, giọng nói của A Mục đột nhiên vang lên trong đầu Diệp Huyền: "Ngươi có khôi phục lại thực lực thì cũng không thể đánh lại nàng ta!"
Diệp Huyền trầm giọng nói: "Có thể ngăn cản nàng ta không?"
A Mục nói: "Không thể!"
Diệp Huyền nhíu mày: "Ngươi cũng không thể?"
A Mục nói: "Đúng! Bởi vì nàng ta là đại tế ti đời trước của Vu tộc ta, hơn nữa cũng là người đánh nhau giỏi nhất trong các đời đại tế ti! Đừng nói là ngươi, Thần Công kia cũng không phải là đối thủ của nàng ta!"
Đại tế ti đời trước!
Nghe vậy, Diệp Huyền ngây ngẩn cả người!
Hắn nhìn về phía nữ tử kia: "Ngươi là đại tế ti đời trước của Vu tộc!"
Nữ tử cười nói: "Đúng!"
Diệp Huyền trầm giọng nói: "Vậy vì sao ngươi lại ở chỗ này?"
Nữ tử nhìn hắn: "Liên quan quái gì đến ngươi!"
Đúng lúc này, tay phải của nữ tử đột nhiên cách một khoảng không nắm chặt, phát nắm chặt này lập tức nâng cự viên ở phía xa xa kia lên, hai mắt cự viên trợn tròn, máu tươi toàn thân nó bắn tung tóe, sắp nổ tung ra rồi!
Diệp Huyền đột nhiên nói: "Ta tiếp một chiêu của ngươi!"
Nữ tử nhìn về phía hắn, khóe miệng khẽ nhếch lên: "Ngươi chắc chắn chứ?"
Diệp Huyền gật đầu: "Chắc chắn!"
Nữ tử cười nói: "Ngươi nghĩ ta sẽ hạ thủ lưu tình sao?"
Diệp Huyền nhìn nữ tử: "Ngươi sẽ không như vậy sao?"
Nữ tử mỉm cười: "Cho ngươi cơ hội cuối cùng để bảo Vu tộc thả ngươi ra ngoài, bây giờ vẫn còn kịp đấy!"
Diệp Huyền cười dữ tợn: "Sao ngươi rách việc quá vậy?"
Tay phải của nữ tử buông lỏng, cự viên rơi xuống đất.
Diệp Huyền nhìn về phía cự ngạc: "Mang nó đi!"
Cự ngạc nhìn Diệp Huyền, không nói lời nào.
Đúng lúc này, nữ tử kia đột nhiên đánh ra một quyền.
Ầm ầm!
Hai mắt Diệp Huyền trợn tròn, bụng hắn bị một quyền đâm xuyên qua.
Máu bắn tung tóe!
Hắn ngây người ra như phỗng!
Trước tửu quán, Giang thúc cũng ngẩn người, hai tay A Mục nắm chặt, không nói lời nào.
Trước Tội Ác Đại Hạp Cốc, nữ tử nhìn Diệp Huyền, cười nói: "Ngươi cho rằng ta sẽ hạ thủ lưu tình sao? Không, ta sẽ không!"
Nói xong, nàng thu tay phải lại, Diệp Huyền ngã thẳng xuống đất.
Lúc này, cự ngạc đột nhiên dẫn theo những yêu thú kia xoay người rời đi.
Diệp Huyền nằm trên mặt đất, ánh mắt trống rỗng.
Mình cứ như vậy mà kết thúc sao?
Lúc này, nữ tử đi tới trước mặt Diệp Huyền, nhìn hắn: "Hối hận chưa?"
Hối hận?
Hắn không hề hối hận!
Ngay từ đầu hắn dẫn theo những yêu thú này đi là có tư tâm, nhưng hắn chưa bao giờ nghĩ tới sẽ hại chết những yêu thú này.
Bởi vậy, khi nhìn thấy nữ tử này, hắn quả quyết bảo những yêu thú kia lui về sau, bởi vì hắn biết những yêu thú kia không phải là đối thủ của nữ nhân này.
Lúc này, nữ tử lại nói: "Ngươi nhìn xem, những yêu thú kia đều chạy rồi!"
Diệp Huyền khẽ nói: "Chúng không chạy thì ở chỗ này chờ chết à?"
Nữ tử nhìn hắn: "Cho nên ta hỏi ngươi có đáng không? Bởi vì rõ ràng ngươi có thể rời khỏi nơi này!"
Diệp Huyền nhìn nữ tử: "Ta không thích người khác vì ta mà chết!"
Nữ tử lắc đầu: "Nó không phải là người thân của ngươi, chỉ là một con nghiệt súc mà thôi!"
Diệp Huyền chầm chậm nhắm mắt lại: "Đối với ta mà nói, người khác không phụ ta thì ta nhất định sẽ không phụ bọn họ!"
Nói đến đây, hắn nhíu mày, mình còn có thể nói chuyện sao?
Chuyện gì đang xảy ra vậy?
Diệp Huyền mở hai mắt ra, nhìn về phía bụng mình.
Nơi đó chẳng có một vết thương nào cả!
Diệp Huyền nhìn về phía nữ tử: "Đây là một thử thách?"
Nữ tử cười lạnh: "Thử thách? Ngươi suy nghĩ quá nhiều rồi!"
Diệp Huyền trầm giọng nói: "Có ý gì?"
Nữ tử đi tới bên cạnh rồi ngồi xuống, nhìn Diệp Huyền: "Bây giờ Vu tộc có đại tế ti, ngươi không phải tới thí luyện đại tế ti. Nếu ta đoán không sai, ngươi hẳn là Vu thị của đại tế ti đương nhiệm!"
Diệp Huyền gật đầu: "Đúng!"
Nữ tử nói: "Ngươi không phải Vu tộc nhân thuần khiết!"
Diệp Huyền nói: "Vu tộc cũng là Nhân tộc!"
Nữ tử nhìn hắn: "Đại tế ti nói với ngươi sao?"
Diệp Huyền gật đầu.
Nữ tử trầm mặc hồi lâu, sau đó nói: "Nàng ta có tầm nhìn xa hơn ta!"
Diệp Huyền nhìn thoáng qua nữ tử: "Tiền bối, vì sao ngươi lại bị nhốt ở đây?"
Nữ tử nhìn hắn: "Có liên quan gì tới ngươi không?"
Diệp Huyền vội vàng nói: "A Mục nói với ta, ngươi là đại tế ti đánh nhau giỏi nhất trong các thế hệ Vu tộc, nói cách khác, hẳn là trong Vu tộc không ai có thể đánh lại ngươi. Đã như vậy thì cũng không ai có thể vây khốn ngươi, cho nên nếu như ta không đoán sai, chắc là tiền bối tự nhốt mình lại ở nơi này!"
Nữ tử nhìn thoáng qua hắn: "Ngươi thế mà lại rất thông mình!"
Diệp Huyền trầm giọng nói: "Tiền bối, vì sao ngươi phải nhốt mình ở đây?"
Nữ tử trầm mặc.
Diệp Huyền đi đến bên cạnh nữ tử: "Không thể nói sao?"
Nữ tử lạnh lùng nói: "Không từ thủ đoạn!"
Diệp Huyền nhíu mày: "Có ý gì?"
Nữ tử nhìn hắn: "Năm đó sau khi ta trở thành đại tế ti, vì một chút lợi ích mà không để ý đến sự sống chết của tộc nhân nên đã hại chết rất nhiều tộc nhân. Theo quan điểm của ta, hy sinh một vài người để đổi lấy một chút lợi ích thì điều đó là hoàn toàn xứng đáng.”
Diệp Huyền trầm mặc.
Nữ tử nhìn về phía hắn: "Ngươi cảm thấy thế nào?"
Diệp Huyền lắc đầu: "Không dám gật bừa! Nếu là ta, ta sẽ không hy sinh người đi theo mình để đổi lấy lợi ích gì đó, lợi ích nào cũng không thể trân quý hơn sinh mệnh!"
Nữ tử nhìn Diệp Huyền, Diệp Huyền lại nói: "Cho nên tiền bối tự trách mình, tự nhốt mình ở đây sao?"
Nữ tử lắc đầu: "Ta không cảm thấy mình sai!"
Diệp Huyền: "..."
Lúc này, nữ tử lại nói: "Nhưng sư phụ ta nói ta sai rồi! Bảo ta bế quan suy nghĩ ở đây, nhưng ta cảm thấy ta không sai. Hy sinh một số ít người để cho nhiều người hơn hưởng lợi thì có gì sai?"
Diệp Huyền lắc đầu: "Ngươi sai rồi!"
Nữ tử nhìn hắn: "Ta không sai!"
Diệp Huyền nói: "Nhưng suy nghĩ của ngươi không sai!"
Nghe thấy vậy, trong mắt nữ tử hiện lên một tia kỳ lạ: "Ngươi cũng cảm thấy ta không sai?"
Diệp Huyền trầm giọng nói: "Ý định ban đầu của ngươi là tốt, bởi vì ngươi nghĩ cho Vu tộc, ngươi không có tư tâm, ngươi muốn mưu lợi cho Vu tộc, điều này thì có gì sai?"
Nữ tử đột nhiên đứng lên, nhìn Diệp Huyền, trong mắt có một tia tán thưởng: "Nói rất hay! Không nhìn ra ngươi còn là một người thành thật đấy!"
Giờ khắc này, ánh mắt nàng hữu thần, không còn tử khí nặng nề như lúc trước nữa.
Bởi vì đây là người đầu tiên nói nàng không sai trong rất nhiều năm qua!