Chương 1870. Đưa ta đi cùng với
Chương 1870. Đưa ta đi cùng với
Chương 1870: Đưa ta đi cùng với
Diệp Huyền nhìn đại tế ti đời trước ở trước mắt, lại nói: "Ta có một câu, có thể không dễ nghe cho lắm, không biết có nên nói ra không!"
Nữ tử nhìn hắn: "Ngươi cứ nói đi, không sao!"
Diệp Huyền gật đầu: "Suy nghĩ của ngươi và ý định ban đầu của ngươi đều không sai, nhưng cách làm của ngươi lại không đúng!"
Nữ tử nói: “Sao lại nói như vậy?”
Diệp Huyền trầm giọng nói: "Ngươi nói hy sinh một số ít Vu tộc nhân để đổi lấy lợi ích cho đại đa số Vu tộc nhân, thế nhưng ngươi đã từng nghĩ đến làm như vậy lại không công bằng với những người phải hy sinh chưa?"
Nữ tử im lặng.
Diệp Huyền lại nói: "Nếu để ngươi lựa chọn, bảo ngươi hy sinh đổi lấy lợi ích của Vu tộc, ngươi nhất định sẽ đồng ý đúng không?"
Nữ tử nhìn hắn: "Đúng! Lợi ích của Vu tộc là tối thượng!"
Diệp Huyền nói: "Nhưng mà ngươi đã từng nghĩ tới không phải tất cả người của Vu tộc đều có suy nghĩ này giống như ngươi, phần lớn bọn họ chắc hẳn đều muốn sống.”
Nữ tử im lặng.
Diệp Huyền nói tiếp: "Công bằng!"
Nữ tử nhìn hắn: "Công bằng?"
Diệp Huyền gật đầu: "Ngươi với tư cách là đại tế ti của Vu tộc, một suy nghĩ một hành động đều sẽ quyết định sinh tử của rất nhiều Vu tộc nhân, cũng chính bởi vì tình hình này nên ngươi nhất định phải giữ được sự công bằng. Lúc trước ngươi nói, hy sinh một số ít Vu tộc nhân để đổi lấy lợi ích của đại đa số Vu tộc nhân, vậy ta hỏi ngươi, nhóm người bị hy sinh này có phải là nhóm người yếu hay không?"
Nữ tử gật đầu.
Diệp Huyền nói: "Xin hỏi ngươi, bộ phận Vu tộc nhân yếu đuối này có phải là con dân của ngươi hay không?"
Nữ tử nhìn hắn: "Đúng!"
Diệp Huyền gật đầu: "Vậy thì đúng rồi! Không cần biết là mạnh hay yếu, đó đều là con dân của ngươi, đều là người mà đại tế ti ngươi nên bảo hộ, điểm này ngươi có đồng ý không?"
Nữ tử nói: "Đồng ý!"
Diệp Huyền lại nói: "Không phải ai cũng vĩ đại như ngươi! Đa số các Vu tộc nhân đều muốn sống sót, chứ không phải là bị hy sinh. Ngươi là đại tế ti của Vu tộc, có tâm hiến dâng cho Vu tộc, nhưng ngươi thử nghĩ một chút mà xem, nếu ngươi chỉ là một Vu tộc nhân bình thường, phía trên có người muốn hy sinh ngươi, sau đó đổi lấy lợi ích cho Vu tộc nhân khác hưởng thụ, ngươi có cam tâm không?"
Nữ tử trầm mặc.
Diệp Huyền nhìn nữ tử, nghiêm túc nói: "Ý định ban đầu và suy nghĩ của ngươi đều không sai, bởi ngươi là vì Vu tộc, nhưng mà cách làm của ngươi lại sai rồi! Đại tế ti là người bảo vệ tộc nhân Vu tộc, mà tộc nhân Vu tộc không nên phân mạnh yếu ở trong lòng đại tế ti, không cần biết là yếu ớt như thế nào, đại tế ti giống như thần linh ở trong lòng bọn họ, bọn họ tin tưởng ngươi như vậy, sao ngươi có thể hy sinh bọn họ được chứ?"
Nữ tử đột nhiên nói: "Nếu là dưới tình huống không thể không hy sinh thì sao?"
Diệp Huyền nhìn nữ tử: "Nếu thật sự có thời điểm đó, ta sẽ lựa chọn chiến đấu, mọi người cùng nhau chiến đấu, tất cả Vu tộc nhân sống chết có nhau, cho đến khi kết thúc chiến tranh."
Nữ tử nhìn Diệp Huyền, không nói lời nào.
Diệp Huyền cười nói: "Có phải ngươi muốn nói quyết định này của ta sẽ khiến Vu tộc có càng nhiều người chết hơn không?"
Nữ tử lắc đầu: "Ta đã hiểu ý của ngươi rồi!"
Nói xong, nàng ngẩng đầu nhìn về phía chân trời, nhẹ giọng nói: "Sư tôn, đúng như lời hắn nói, cách làm của ta sai rồi!"
Nàng vừa dứt lời, những sợi xích trên tay đột nhiên trở nên hư ảo.
Sau khi nhìn thấy cảnh này, nữ tử ngẩn người, sau đó run rẩy nói: "Người tha thứ cho ta sao?"
Nhưng không có bất kỳ phản hồi nào!
Trong mắt nữ tử đột nhiên chảy ra hai dòng nước trong suốt, nàng run giọng nói: "Lúc trước ta nên nhận sai với người, nhưng ta kiêu ngạo! Ta đã từng cúi đầu trước người khác đâu cơ chứ?"
Không có bất kỳ phản ứng nào!
Diệp Huyền nhẹ giọng nói: "Tiền bối..."
Nữ tử nhìn về phía hắn: "Ta vốn là một cô nhi, là sư tôn thấy ta đáng thương nên đưa ta về, dạy ta đọc sách, dạy ta tập võ, dạy ta vu thuật, ta là kỳ tài hiếm có, thiên phú tu luyện có thể nói là người mạnh nhất từ trước đến nay của Vu tộc.
Theo thời gian, ta càng ngay càng trở nên kiêu ngạo hơn!
Đặc biệt là sau khi ta dễ dàng thông qua Luyện Ngục Chi Lộ, ta càng không coi cường giả trong thiên hạ ra gì, nhưng cũng chính là bởi vì ta kiêu ngạo và tự cao nên suýt chút nữa đã hại toàn bộ Vu tộc.
Cũng chính là bởi vì lần đó, sư tôn vì ta mà chết, mà sau đó, ta cũng tự nhốt mình lại ở chỗ này, nhưng bởi vì ta cảm thấy áy náy, chứ không phải là cảm thấy mình thật sự sai lầm.”
Nói xong, hai mắt nàng từ từ nhắm lại: "Bây giờ nhớ lại ánh mắt khi rời đi vào năm đó của sư tôn, ta biết nhất định là nàng ấy đã rất thất vọng!"
Diệp Huyền nói: "Vậy ngươi đã từng nghĩ tới bây giờ ngươi cứ trốn tránh thế này sẽ làm cho nàng ta càng cảm thấy thất vọng hơn chưa?"
Nữ tử gật đầu: "Ta không thể trốn tránh nữa!"
Diệp Huyền nói: "Ngươi muốn ra ngoài rồi sao?"
Nữ tử gật đầu: "Khúc mắc đã được tháo rồi, nên rời đi thôi!"
Diệp Huyền vội vàng nói: "Đưa ta rời đi cùng với!"
Nữ tử nhìn về phía hắn: "Ngươi đang thí luyện!"
Diệp Huyền nghiêm mặt nói: "Nếu ngươi dẫn ta đi, đó cũng coi như là bản lĩnh của ta, không phải sao?"
Nữ tử suy nghĩ một chút, sau đó nói: "Ngươi nói cũng không sai, chỉ là ta không thể dẫn ngươi đi!"
Diệp Huyền có chút khó hiểu: "Vì sao?"
Nữ tử nhìn hắn: "Ngươi có biết vì sao trước đó ta không giết ngươi không?"
Diệp Huyền hỏi: "Vì sao?"