Chương 1873. Ngươi thích ăn bánh bao?
Chương 1873. Ngươi thích ăn bánh bao?
Chương 1873: Ngươi thích ăn bánh bao?
Gần như là cùng một lúc, Tiểu Đạo đang nằm sấp trên quầy trong tiệm cầm đồ Thiên Đạo đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía Vu tộc, trong mắt nàng là sự kinh hãi.
Bên bờ sông.
Nữ tử váy trắng nhìn Diệp Huyền: "Ta mãi vẫn chưa rời đi là vì không yên lòng về ngươi."
Diệp Huyền trầm giọng nói: "Không yên lòng cái gì về ta?"
Nữ tử váy trắng nhẹ giọng nói: "Ngươi còn quá yếu, ở thế giới này không an toàn."
Diệp Huyền cười nói: "Ngươi nhìn xem, ta đã Phàm kiếm đệ nhị trọng rồi!"
Nữ tử váy trắng lắc đầu: "Vẫn chưa đủ!"
Diệp Huyền nhìn nàng: "Ngươi nên tin ta!"
Nữ tử váy trắng nhìn hắn mà không nói lời nào.
Diệp Huyền nghiêm túc nói: "Tin ta đi, con đường tiếp theo, một mình ta có thể đi được! Ta không thể dựa vào ngươi cả đời được! Ta cũng không muốn dựa vào ngươi cả đời!"
Nữ tử váy trắng vẫn không nói lời nào.
Diệp Huyền lại nói: "Ta làm được!"
Nữ tử váy trắng đi tới bên cạnh hắn, nàng nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt hắn: "Ta rất sợ, rất sợ mất ngươi một lần nữa."
Sợ!
Nữ tử bên cạnh Diệp Huyền nhìn nữ tử váy trắng: "Bọn họ biết điểm này cho nên cố ý chọc giận ngươi.”
Hai mắt nữ tử váy trắng híp lại, trong mắt tràn đầy sát ý.
Diệp Huyền đột nhiên cười nói: "Vậy thì đi giết bọn họ đi!"
Nữ tử nói: "Đây là điều bọn họ hy vọng, bởi vì một khi nàng ta rời đi, vũ trụ này sẽ không còn gì có thể uy hiếp bọn họ nữa."
Diệp Huyền đột nhiên giữ chặt tay nữ tử váy trắng, cười nói: "Ngươi không nợ vũ trụ này cái gì, cũng không nợ ta cái gì cả! Ta có thể cảm nhận được rằng ngươi rất muốn giết bọn họ, đúng không?"
Nữ tử váy trắng gật đầu.
Diệp Huyền cười nói: "Vậy thì giết đi."
Nữ tử đột nhiên nói: "Một khi nàng ta rời đi thì ngươi sẽ gặp nguy hiểm."
Nói xong, nàng nhìn về phía Diệp Huyền: "Đây là kế trong kế.”
Diệp Huyền không quan tâm đến nữ tử mà nhìn nữ tử váy trắng: "Ngươi có tin ta không?"
Nữ tử váy trắng nhẹ giọng nói: "Ta tin ngươi, nhưng ta muốn cho ngươi thêm nhiều thời gian hơn."
Nữ tử đột nhiên nói: "Ngươi ở lại chỗ này thì vũ trụ này sẽ rất an toàn, hắn cũng sẽ rất an toàn."
Nữ tử váy trắng nhìn Diệp Huyền: "Ta phải đi rồi.”
Nghe vậy, hai mắt nữ tử bên cạnh Diệp Huyền từ từ nhắm lại.
Nàng biết, nữ tử váy trắng trước mắt này đã quyết định rồi!
Nữ tử váy trắng tin tưởng Diệp Huyền!
Nữ tử rất muốn gầm lên giận dữ: Nam nhân mà ngươi tin tưởng căn bản không đáng tin đâu!
Nhưng nàng biết rằng điều này căn bản là vô dụng.
Bởi vì cái tên không đáng tin cậy trước mắt này chính là một món bảo vật ở trong lòng nữ nhân vô địch thiên hạ trước mắt này!
Diệp Huyền đột nhiên hỏi: "Tiên tri có liên quan đến ta?"
Nữ tử váy trắng gật đầu: "Có người ẩn nấp trong bóng tối để khống chế vận mệnh.”
Diệp Huyền hỏi: "Ai?"
Nữ tử váy trắng lắc đầu: "Không biết, ta phải lên trên mới có thể biết được.”
Diệp Huyền do dự một chút, sau đó nói: "Ngươi đã từng đánh qua chưa?"
Nữ tử váy trắng nhìn hắn: "Thanh Nhi nhà ngươi là vô địch thiên hạ!"
Diệp Huyền chớp mắt: "Lợi hại!"
Nữ tử váy trắng ngẩng đầu nhìn về phía tinh không: "Đông đảo chúng sinh này, hàng ngàn hàng vạn tinh hà này, vũ trụ vô tận này, đều có vận mệnh của mình, ít người có thể thoát khỏi vận mệnh của bản thân một cách chân chính. Ở Tứ Duy, ta dùng kiếm niệm để tìm kiếm nguồn gốc của vận mệnh kia, muốn nhìn xem là ai đang khống chế, thế nhưng đối phương lại cách ta quá xa, ta không thể nào cảm nhận được.”
Nói xong, nàng nhìn về phía Diệp Huyền: "Muốn giải quyết nguồn gốc nhân quả trên người ngươi thì ta phải rời khỏi nơi này, mà khi ta rời khỏi nơi này, con đường tiếp theo ngươi chỉ có thể dựa vào chính bản thân mình.”
Diệp Huyền gật đầu: "Ngươi yên tâm đi! Ta sẽ đi thật tốt con đường phía trước!"
Nữ tử váy trắng mỉm cười: "Ta tin tưởng ngươi! Khi ta rời đi có thể đi cùng ta một lúc không?"
Diệp Huyền cười nói: "Được!"
Nữ tử váy trắng vung tay phải lên, nàng và Diệp Huyền lập tức biến mất, chỉ còn lại nữ tử kia.
Nữ tử ngồi bên bờ sông, trầm mặc hồi lâu rồi nhẹ giọng nói: "Sắp thay đổi rồi!"
…
Vu tộc.
Nữ tử váy trắng đưa Diệp Huyền đến thành của Vu tộc, lúc này, A Mục xuất hiện trước mặt Diệp Huyền, nàng nhìn thoáng qua nữ tử váy trắng rồi hành lễ: "Xin chào tiền bối!"
Nữ tử váy trắng khẽ gật đầu, không nói lời nào.
Diệp Huyền giữ chặt nữ tử váy trắng, cười nói: "Đưa ngươi đi ăn mì!"
Nói xong, hắn kéo nữ tử váy trắng đi về phía xa xa.
A Mục vội vàng đi theo.
Diệp Huyền đưa nữ tử váy trắng và A Mục rời khỏi Vu tộc và tới thành lệ thuộc vào Phù Văn tông, cũng chính là Phù thành, Phù thành không lớn, chỉ là tòa một thành nhỏ.
Trong thành rất phồn hoa, dòng người đông đúc.
Diệp Huyền dẫn nữ tử váy trắng và A Mục đi tới một quán mì.
Diệp Huyền nhìn về phía ông chủ quán mì, cười nói: "Lão bản, cho ba bát mì."
Ông chủ cười to: "Có ngay! Khách quan chờ một chút!"
Diệp Huyền tìm một vị trí, sau đó bảo A Mục và nữ tử váy trắng ngồi xuống, hắn nhìn về phía nữ tử váy trắng: "Đã từng ăn mỳ chưa?"
Nữ tử váy trắng lắc đầu: "Chưa từng ăn.”
Nói xong, nàng dừng một chút, lại nói: "Có bánh bao không?"
Bánh bao!
Diệp Huyền ngẩn người, sau đó hắn đứng dậy rời đi, chỉ chốc lát sau đã lại trở về!
Trong tay hắn có hai cái bánh bao!
Diệp Huyền đưa bánh bao đến trước mặt nữ tử váy trắng, nữ tử váy trắng cầm lấy một cái bánh bao rồi khẽ cắn một cái, sau đó nói: "Ngon quá!"
Diệp Huyền cười nói: "Ngươi thích ăn bánh bao?"
Nữ tử váy trắng gật đầu.
Diệp Huyền đang muốn nói chuyện thì đúng lúc này, một luồng uy áp cường đại đột nhiên từ chân trời cuốn tới, sau khi luồng uy áp này xuất hiện, toàn bộ Phù thành rung lên kịch liệt, tựa như xuất hiện một trận động đất lớn, trong thành có rất nhiều người bị luồng uy áp này trấn áp phải nằm sấp xuống đất.
Lúc này, một nam tử trung niên xuất hiện ở nơi cách ba người Diệp Huyền không xa.
Nhìn thấy người tới, Diệp Huyền ngây ngẩn cả người.
Người này chính là Thần Công kia!
Thần Công nhìn Diệp Huyền, cười nói: "Nhân Vương, ta đã tìm ngươi rất lâu rồi!"
Nói xong, hắn ta buông tay: "Thực lực của ta đã hoàn toàn khôi phục, trừ phi Thiên Đạo đến, nếu không sẽ không ai có thể bảo vệ được ngươi!"
Diệp Huyền: "..."