Chương 1874. Ta phải đi rồi
Chương 1874. Ta phải đi rồi
Chương 1874: Ta phải đi rồi
Sắc mặt của Diệp Huyền trở nên hơi kỳ lạ!
A Mục bên cạnh hắn thì hơi cúi đầu, nàng nhẹ nhàng gặm cái bánh bao mà Diệp Huyền cho nàng, không nói lời nào.
Nữ tử váy trắng cũng nhẹ nhàng gặm bánh bao ở bên cạnh, từ đầu đến cuối nàng không hề liếc mắt nhìn Thần Công kia một cái.
Lúc này, Thần Công đột nhiên nhìn về phía A Mục: "Vu tộc đại tế ti, không phải ngươi biết rất nhiều vu thuật sao? Nào, bổn thần cho ngươi một cơ hội để thi triển vu thuật!"
A Mục vội vàng lắc đầu: "Không không! Ta đánh không lại ngươi, ngươi là lợi hại nhất!"
Hai mắt Thần Công híp lại, hắn ta lại nhìn về phía nữ tử váy trắng, khi nhìn thấy nữ tử váy trắng lại chợt nhíu mày.
Bởi vì hắn ta không cảm nhận được khí tức của nàng!
Thần Công nhìn nữ tử váy trắng: "Trông ngươi có vẻ có chút bản lĩnh!”
Diệp Huyền cúi đầu gặm bánh bao, không nói lời nào.
Nữ tử váy trắng vẫn không quan tâm đến Thần Công.
Thần Công nhìn chằm chằm vào nàng: "Cho ngươi một cơ hội xuất thủ.”
Nữ tử váy trắng vẫn không nói gì.
Thần Công lại nói: "Nếu ngươi không ra tay, vậy thì ta sẽ ra tay!"
Nói xong, hắn ta cầm quái xoa nhẹ nhàng hướng về phía ba người Diệp Huyền, bắn ra một đạo thủy long.
Đúng lúc này, nữ tử váy trắng đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía Thần Công, tay trái nàng cầm lấy một chiếc đũa trên bàn, chiếc đũa bay ra ngay sau đó.
Vù!
Trong nháy mắt, đạo thủy long kia lập tức tan vỡ, trong khoảnh khắc đạo thủy long tan vỡ, sắc mặt Thần Công biến đổi vô cùng nhanh chóng, hai tay hắn ta mạnh mẽ đè lên, một Thủy Vực vô hình xuất hiện trước mặt hắn ta!
Thủy Vực!
Sở dĩ hắn ta đưa ra con át chủ bài của mình ngay lập tức là bởi vì hắn ta cảm nhận được nguy hiểm!
Hơi thở của cái chết!
Nhưng mà Thủy Vực của hắn ta vừa xuất hiện đã ngay lập tức biến mất không con dấu vết, giống như chưa từng xuất hiện bao giờ.
Chiếc đũa kia ở ngay giữa lông mày của Thần Công!
Thần Công ngây người ngay tại chỗ.
Nữ tử váy trắng nhìn về phía Diệp Huyền: "Giết không?"
Diệp Huyền lắc đầu: "Sau này ta sẽ tự mình giết!"
Trong mắt nữ tử váy trắng hiện một tia vui mừng: "Ngươi đã trưởng thành rồi!"
Diệp Huyền cười nói: "Ta không thể cứ dựa vào ngươi mãi được!"
Nữ tử váy trắng nhẹ giọng nói: "Giữa ngươi và ta không có gì cái gì mà dựa hay không dựa, nhưng ngươi quả thật cần phải trưởng thành, rất nhiều chuyện cần phải tự mình đối mặt, nhân sinh nhân sinh, chỉ có nhân sinh do mình trải qua thì mới được gọi là nhân sinh."
Diệp Huyền gật đầu: "Ta nhớ rồi!"
Lúc này, Thần Công ở phía xa xa đột nhiên run lên nói: "Ngươi, ngươi là Thiên Đạo sao?"
Nữ tử váy trắng không nói gì, Diệp Huyền đứng dậy đi tới trước nồi canh, lúc nãy ông chủ đã bỏ chạy.
Hắn vớt mì trong nồi lên, sau đó bưng đến trước mặt nữ tử váy trắng, nữ tử váy trắng nhìn về phía hắn, hắn cười nói: "Nếm thử xem!"
Nữ tử váy trắng gật đầu, cầm đũa gắp mì lên nếm thử, sau khi khua lên, nàng lại ăn thêm vài miếng nữa, sau đó nhìn về phía Diệp Huyền: "Rất ngon!"
Diệp Huyền mỉm cười, sau đó nhìn về phía A Mục: "Ngươi cũng nếm thử xem!"
A Mục gật đầu rồi bắt đầu động đũa.
Thần Công ở bên không dám động đậy một tý nào, bởi vì cái đũa kia vẫn đang ở giữa lông mày hắn ta.
Nữ tử váy trắng càng ăn càng cảm thấy không tệ, rất nhanh sau đó nàng đã ăn hết sạch bát mỳ, sau đó nhìn về phía Diệp Huyền: "Thêm một bát nữa!"
Diệp Huyền cười ha ha: "Ta đi nấu cho ngươi!"
Nói xong, hắn đứng dậy đi nấu mì.
Nữ tử váy trắng nhìn về phía A Mục, A Mục nhẹ giọng nói: "Ngươi có thể cứu vũ trụ này đúng không?"
Nữ tử váy trắng lắc đầu.
A Mục trầm giọng nói: "Ngươi không muốn ra tay!"
Nữ tử váy trắng nhìn nàng: "Ta không nợ vũ trụ này gì cả, hơn nữa kiếp nạn này từ tâm mà ra, sức người không có khả năng ngăn cản. Ở một góc độ khác, kiếp nạn này xuất hiện cũng không phải là chuyện xấu.”
A Mục cười khổ: "Ta biết, thế nhưng rất nhiều người sẽ chết.”
Nữ tử váy trắng cầm bánh bao nhẹ nhàng cắn một cái: "Chết thì chết thôi."
A Mục: "..."
Nữ tử váy trắng nhìn thoáng qua Diệp Huyền đang nấu mỳ ở phía xa xa, nhẹ giọng nói: "Hắn không chết là được rồi."
A Mục trầm giọng nói: "Tiền bối, thật sự có Lục Duy sao?"
Nữ tử váy trắng lắc đầu: "Chưa từng chú ý đến."
A Mục có chút khó hiểu: "Vì sao?"
Nữ tử váy trắng lấy ra một chiếc đũa rồi vẽ một vòng trên bàn: "Không cần biết là mấy chiều, tất cả đều ở trong vòng tròn này.”
A Mục vội vàng ngồi xuống bên cạnh nữ tử váy trắng, sau đó nói: "Ý của tiền bối là đều ở trong một vũ trụ?"
Nữ tử váy trắng gật đầu.
A Mục nhíu mày: "Vậy vì sao lại có Tam Duy, Tứ Duy, Ngũ Duy?"
Nữ tử váy trắng hỏi ngược lại: "Đều là người, vì sao lại phân chia thành ba bảy loại?”
A Mục trầm mặc.
Nữ tử váy trắng dùng đũa nhẹ nhàng chấm vào vòng tròn kia: "Người phía trên sẽ không quan tâm đến sinh tử của người phía dưới, giống như các ngươi, các ngươi có thể quan tâm đến sinh tử của sinh linh ở Tứ Duy vũ trụ hay không?"
A Mục lắc đầu.
Đừng nói Tứ Duy, ngay cả ở Ngũ Duy này, nàng cũng chỉ quan tâm đến tương lai của Vu tộc.
Nữ tử váy trắng nhìn nàng: "Ta không muốn nhúng tay vào cuộc sống của hắn, bởi vì ta tin rằng hắn sẽ đi tiếp được."
A Mục gật đầu: "Ta hiểu rồi!"
Đúng lúc này, Diệp Huyền bưng một bát mì đặt ở trước mặt nữ tử váy trắng, nữ tử váy trắng lập tức động đũa, lần này nàng ăn rất nhanh, chỉ chốc lát sau đã ăn hết sạch sẽ.
Hơn nữa, ngay cả nước cũng uống hết luôn!
Nữ tử váy trắng buông đũa xuống, sau đó nhìn về phía Diệp Huyền: "Ta phải đi rồi!"
Diệp Huyền ngây người, sau đó khẽ nói: "Có trở về không?"
Nữ tử váy trắng lắc đầu: "Ta ở bên trên chờ ngươi!"
Diệp Huyền suy nghĩ một chút, sau đó gật đầu: "Được!"
Nữ tử váy trắng nhìn hắn: "Lần này đi, ta sẽ không thể chăm sóc ngươi được nữa!"
Diệp Huyền cười nói: "Tin ta đi, ta sẽ sống và đi tìm ngươi."