Chương 1875. Ta lựa chọn chiến đấu
Chương 1875. Ta lựa chọn chiến đấu
Chương 1875: Ta lựa chọn chiến đấu
Nữ tử váy trắng gật đầu, nàng mở lòng bàn tay ra, một thanh kiếm đột nhiên bay ra từ bên trong Giới Ngục tháp.
Nữ tử váy trắng cầm kiếm, sau đó nhìn về phía chân trời, sau đó, nàng đột nhiên đâm lên trời một nhát kiếm: "Khai!"
Lời nói vừa dứt…
Ầm!
Tinh hà xa xôi kia đột nhiên nứt ra!
Diệp Huyền vội vàng nói: "Có thể hỏi ngươi một câu không?"
Nữ tử váy trắng gật đầu.
Diệp Huyền trầm giọng nói: "Ngươi là Phàm kiếm sao?"
Nữ tử váy trắng lắc đầu: "Không phải!"
Diệp Huyền ngây người, sau đó nói: "Vậy ngươi là cảnh giới gì?"
Nữ tử váy trắng cúi người ghé đến bên tai hắn: "Không có cảnh giới!"
Nói xong, nàng đột nhiên hóa thành một đạo kiếm quang phóng lên trời, rất nhanh sau đó đã biến mất trong tinh không kia.
Đi rồi!
Nhìn nữ tử váy trắng rời đi, Diệp Huyền có chút ngây người.
Hắn biết lần này nữ tử váy trắng đã thật sự đi rồi.
Nàng đã đi tới Lục Duy!
Bên cạnh Diệp Huyền, A Mục nhẹ giọng nói: "Lần này người bên trên đã thật sự chọc giận đến nàng ta!"
Nói xong, nàng dừng một chút, sau đó lại nói: "Đương nhiên, hẳn là nàng ta cảm thấy ngươi có thể tự mình đối mặt với tất cả!"
Hai mắt Diệp Huyền từ từ nhắm lại.
Từ giờ phút này trở đi, hắn thật sự chỉ có thể một mình đi trên con đường tương lai này rồi.
Bởi vì nữ tử váy trắng không còn ở đây nữa.
Đúng lúc này, vị Thần Công cách đó không xa đột nhiên nói: "Nàng ta là ai?"
Diệp Huyền cười nói: "Ngươi đoán xem!"
Thần Công nhìn chằm chằm vào hắn: "Nàng ta đã đi rồi!"
Diệp Huyền gật đầu.
Thần Công đột nhiên cười lạnh: "Đi rồi mà ngươi còn dám kiêu ngạo như vậy sao?"
Diệp Huyền nhìn hắn ta: "Ngươi có tin ta gọi nàng ta về không?"
Nghe vậy, sắc mặt Thần Công biến đổi trong tích tắc, hắn ta nhìn thoáng qua Diệp Huyền: "Ngươi thật sự cho rằng ta sợ nàng ta sao? Mới vừa rồi ta chỉ chưa từng xuất toàn lực thôi, hơn nữa còn bị nàng ta đánh bất ngờ một chiêu, nếu ta xuất toàn lực, chính diện giao thủ cùng với nàng ta thì còn chưa biết ai thua ai thắng đâu!"
Diệp Huyền và A Mục Nghe trợn mắt há hốc mồm.
Hắn quay đầu nhìn về phía A Mục: "Sau này ai nói Diệp Huyền mặt dày số một thiên hạ thì ta nhất định sẽ đánh chết kẻ đó!"
A Mục do dự một chút, sau đó nói: "Cuối cùng thì ta cũng nhìn thấy một người mặt dày hơn cả ngươi!"
Diệp Huyền: "..."
Nghe thấy lời nói của hai người Diệp Huyền, sắc mặt Thần Công có chút khó coi, hắn ta đang muốn nói chuyện thì A Mục đột nhiên nói: "Bây giờ nàng ta vẫn chưa đi xa đâu!"
Nghe vậy, mí mắt Thần Công nhảy lên, hắn ta nhìn tinh hà, một lát sau lại nhìn về phía Diệp Huyền: "Nợ nần giữa chúng ta để hôm khác lại tính!"
Nói xong, hắn ta xoay người biến mất ở phía cuối chân trời.
A Mục đột nhiên nói: "Vừa rồi ngươi nên để cho nàng ta giết hắn ta đi, bởi vì hắn ta thật sự không yếu!"
Diệp Huyền cười nói: "Ta biết."
A Mục nhìn về phía hắn, Diệp Huyền nhẹ giọng nói: "Tất cả con đường sau này đều phải dựa vào chính bản thân ta rồi."
A Mục gật đầu: "Đúng vậy!"
Diệp Huyền mở lòng bàn tay ra, Thiên Tru Kiếm xuất hiện trong tay hắn, nhìn Thiên Tru Kiếm trong tay một lát rồi lại ngẩng đầu nhìn về phía chân trời, giờ phút này trong đầu hắn nhớ lại câu nói của nữ tử váy trắng trước khi rời đi.
Không có cảnh giới!
Trên Phàm kiếm chính là không còn nữa sao?
Đúng lúc này, Tiểu Đạo đột nhiên xuất hiện trước mặt hắn.
Nàng nhìn Diệp Huyền: "Ngươi để nàng ta đi rồi?"
Diệp Huyền gật đầu: "Đi rồi!"
Tiểu Đạo nhìn chằm chằm vào hắn: "Ngươi không sợ chết sao?"
Diệp Huyền cười nói: "Làm sao?"
Tiểu Đạo lắc đầu: "Rất nhiều người không ra tay là bởi vì nàng ta! Nhưng nàng ta vừa đi, những người đó sẽ không còn bất kỳ cố kỵ nào nữa!"
Diệp Huyền hỏi: "Những người ngươi nói là ai?"
Tiểu Đạo nhìn hắn: "Ngươi sẽ hối hận vì quyết định của mình!"
Diệp Huyền có chút khó hiểu: "Vì sao?"
Tiểu Đạo cười lạnh: "Vì sao? Ngươi thực sự cho rằng có một số người bày tỏ thiện chí với ngươi là bởi vì ngươi sao? Ngươi sai rồi! Họ chỉ vì nàng ta đang ở Tứ Duy vũ trụ mà thôi! Bây giờ một khi nàng ta rời đi, ngươi cho rằng những người đó sẽ cho nể mặt ngươi sao?"
Đang muốn nói chuyện thì đúng lúc này, một hư ảnh đột nhiên xuất hiện ở phía chân trời.
Người tới là người mà Diệp Huyền quen.
Ác Ma Nhạn!
Ác Ma Nhạn nhìn sâu vào trong tinh hà, nhẹ giọng nói: "Cuối cùng cũng đi rồi sao?"
Diệp Huyền nhìn Ác Ma Nhạn: "Nhạn cô nương, ngươi đừng nói với ta là ngươi đến tìm ta để đòi tháp đấy nhé!"
Ác Ma Nhạn chớp mắt: "Không phải ta đòi mà là ta đến để mượn! Mượn dùng một chút, ngươi sẽ không keo kiệt như vậy đâu đúng không?"
Diệp Huyền trầm giọng nói: "Ta vốn tưởng rằng chúng ta có thể làm bằng hữu!"
Ác Ma Nhạn cười nói: "Riêng ta thì ta rất tán thưởng ngươi, chỉ là ta phải suy nghĩ cho tộc nhân của ta."
Diệp Huyền cười nói: "Nếu thư ốc kia thật sự có thể ngăn cản Ngũ Duy Kiếp, các ngươi đi theo ta không phải cũng giống nhau sao?"
Ác Ma Nhạn nhìn hắn: "Nhưng theo ta thấy, sợ là thư ốc kia chỉ có thể bảo vệ sự an toàn cho một phương! Hơn nữa, ta không thích giao sinh tử của tộc nhân vào trong tay người khác, vẫn nên tự nắm trong tay mình vận mệnh của ta và tộc nhân là tốt nhất!"
Nói xong, tay phải của nàng dần dần nắm chặt, sau đó cười nói: "Ngươi có thể lựa chọn hòa bình, bởi vì ta cũng không muốn dính máu của ngươi. Nhưng ta cũng nói cho ngươi biết, nếu ngươi không muốn Phù Văn tông và Vạn Duy thư viện phía sau ngươi hóa thành tro tàn thì tốt nhất là đưa ra một lựa chọn thông minh.”
Ác Ma Nhạn còn muốn nói cái gì đó nhưng Diệp Huyền đột nhiên nói: "Ta lựa chọn chiến đấu!"
Ác Ma Nhạn nhìn hắn: "Không có nàng ta, ngươi sẽ phát hiện ra cái mà ngươi gọi khí phách buồn cười đến mức nào!"
Lời nói của nàng vừa dứt, không gian phía sau đột nhiên nứt ra, ngay sau đó là rất nhiều ác ma bay ra...