Chương 1895. Làm tốt lắm
Chương 1895. Làm tốt lắm
Chương 1895: Làm tốt lắm
A Mục trầm giọng nói: "Những Ám Âm sinh linh kia cũng là của thời đại Thiên Đạo đúng không?"
Tiểu Đạo gật đầu: "Đúng! Những Ám Âm sinh linh kia đều là của thời đại Thiên Đạo, hơn nữa đám người Chính Thần còn tồn tại sớm hơn cả Thần Công! Thượng Chủ của Âm Ám giới còn cùng xuất hiện ở vũ trụ này cùng với Thiên Đạo! Thực lực của người này không phải mạnh bình thường! Năm đó Thiên Đạo có thể áp chế nhưng hiện nay Thiên Đạo..."
A Mục nhìn Tiểu Đạo nói: "Thiên Đạo đã xảy ra chuyện gì sao?"
Tiểu Đạo lắc đầu: "Nữ nhân này nhất định là đã xảy ra chuyện rồi! Nhưng nàng ya chắc chắn sẽ ổn thôi! Chỉ số thông minh của nàng ta cao một cách đáng sợ!"
A Mục khẽ gật đầu: "Ta hiểu rồi! Chỉ là thư ốc đó không phải là do tiên tri tạo ra sao? Tại sao lại trở thành vật của thượng giới?"
Tiểu Đạo nhìn A Mục: "Thư ốc được tạo ra bởi tiên tri, nhưng tiên tri không phải ở vũ trụ này! Hơn nữa, bên trong có thứ gì đó không thuộc về vũ trụ này!"
A Mục hỏi: "Tiên tri rốt cuộc là ai?"
Tiểu Đạo lắc đầu: "Ta sẽ không trả lời ngươi về vấn đề này! Bởi vì không có bất kỳ lợi ích gì đối với ngươi!"
A Mục trầm mặc.
A Thiến đột nhiên hỏi: "Nói cách khác, người phía trên muốn thư ốc này đúng không?"
Tiểu Đạo gật đầu: "Đúng!"
A Thiến nói: "Nếu chúng ta đưa thư ốc này cho bọn họ thì sao?"
Tiểu Đạo lạnh nhạt nói: "Đừng gửi gắm hy vọng sinh tồn vào lòng nhân từ của địch nhân! Còn nữa đừng xem thường tiên tri, hắn ta dùng mạng của mình để chơi cờ, ngươi cho rằng sẽ đơn giản sao?"
A Thiến trầm mặc.
Tiểu Đạo nhìn các nàng một lúc, sau đó nói: "Hai người các ngươi đều là người thông minh, nhìn cũng được xa đấy! Nhưng núi còn có núi cao, tiên tri và Thiên Đạo này đều là cao thủ chơi cờ, cục diện mà bọn họ bày ra thì các ngươi đừng nghĩ có thể phá được, thuận theo tự nhiên là được rồi. Bởi vì bọn họ chưa từng nghĩ tới sẽ hại các ngươi, nhưng nếu các ngươi ngu ngốc, muốn đi phá cục diện này thì thật sự là tự tìm đường chết! Hiểu chưa?"
A Mục khẽ gật đầu: "Hiểu rồi!"
Tiểu Đạo lại nói: "Hai người các ngươi có thể liên thủ với nhau thì đó là một chuyện tốt đối với hai tộc các ngươi!"
A Mục đột nhiên hỏi: "Kiếm Tông đang đối đầu với gì vậy?"
Tiểu Đạo nhẹ giọng nói: "Một thứ rất nguy hiểm! Nếu không phải bọn họ ngăn cản lại thì vũ trụ này đã sớm biến mất rồi!"
Nói xong, nàng ngẩng đầu nhìn về phía sâu trong tinh không: "Vũ trụ mênh mông này có rất nhiều những thứ nguy hiểm! Mặc dù vũ trụ này đã từng xuất hiện rất nhiều chủng tộc cường đại, rất nhiều cường giả cường đại, nhưng đều nhỏ bé so với cả vũ trụ này.”
Nói xong, nàng xoay người rời đi, chỉ chốc lát sau, nàng đã biến mất trong tầm mắt của mọi người.
Sau khi Tiểu Đạo rời đi, A Mục đột nhiên nhẹ giọng nói: "Nàng ta thần bí hơn!"
A Thiến gật đầu: "Đúng vậy!"
A Mục nhìn về phía chân trời, nhẹ giọng nói: "Chúng ta không thể lúc nào cũng chờ Kiếm Tông đến trợ giúp!"
A Thiến nhìn A Mục: "Ngươi muốn làm gì!"
A Mục nhẹ giọng nói: "Đã đến lúc nguy hiểm nhất rồi!"
Hai mắt của A Thiến híp lại: "Cái đó giữ lại để chống lại Ngũ Duy Kiếp!"
A Mục chỉ cười, không nói lời nào.
Sau khi A Thiến trầm mặc một lát rồi nói: "Quả thật, nếu không thể chống đỡ được cửa ải này thì còn chờ Ngũ Duy Kiếp cái gì chứ! Đi thôi!"
Nói xong, nàng và A Mục rời đi!
Trong sân, Diệp Linh quay đầu nhìn về phía phần mộ, trong mắt nàng có một tia lo lắng.
…
Trong một nghĩa trang, thủ mộ lão nhân nhìn thoáng qua chân trời, thấp giọng thở dài, hắn ta cầm chổi tiếp tục quét, chỉ chốc lát sau, hắn ta đi tới trước một ngôi mộ, trên bia mộ có hai xiên kẹo hồ lô.
Thủ mộ lão nhân nhìn lên bia mộ, trên bia mộ không có chữ nào.
Qua hồi lâu, hắn ta thấp giọng thở dài, nhìn về phía trước bia mộ kia, nơi đó có một thanh vũ khí, vũ khí có hình dạng giống như gai, lẳng lặng nằm ở nơi đó, giống như đang chờ chủ nhân tỉnh lại!
Thủ mộ lão nhân nhìn một lát, khẽ nói: "Tính thời gian cũng nên kết thúc rồi!"
Nói xong, hắn ta xoay người rời đi.
…
Ở sâu trong tinh không xa xôi, một nữ tử mặc bạch bào ngự không, hai tay nàng chắp sau lưng, giữa hai hàng lông mày lộ ra vẻ anh khí, ở bên hông nàng có treo một hồ lô rượu.
Đúng lúc này, bạch bào nữ tử đột nhiên dừng bước, ngẩng đầu nhìn lại, ánh mắt nàng xuyên qua tinh hà, đã thấy được nơi vô cùng xa xôi.
Qua hồi lâu, ở sâu trong mắt nàng xuất hiện một đạo kiếm quang!
Bạch bào nữ tử nhíu mày: "Đi rồi?"
Nói xong, sắc mặt nàng đột nhiên trở nên dữ tợn: "Ngươi yên tâm nhưng ta không yên tâm!"
Nói xong, nàng đánh ra một quyền thật mạnh.
Ầm ầm!
Đánh ra một quyền, cả tinh không đã mất đi!
Là biến mất thật sự, dưới một quyền này, toàn bộ tinh không lập tức mất hẳn, bị hủy diệt một cách triệt để, sẽ mãi mãi không xuất hiện nữa!
Trong không gian đen kịt này có một luồng sức mạnh ăn mòn cường đại không ngừng lao về phía bạch bào nữ tử này, nhưng không thể tạo thành chút sát thương nào cho nàng!
Một lát sau, bạch bào nữ tử xoay người quay trở lại, chỉ chốc lát sau, nàng đã biến mất ở trong tinh không mênh mông.
Hướng đó hoàn toàn trái ngược với nơi mà nàng muốn đi.
…
Trên một thảo nguyên nào đó có một nữ tử ngồi xổm bên bờ sông, nước sông trong suốt đến mức có thể thấy được đáy.
Nữ tử đếm những con cá nhỏ trên sông một cách rất nghiêm túc.
Đúng lúc này, một hư ảnh đột nhiên xuất hiện ở trước mặt nàng cách không xa, hư ảnh nhìn nàng mà không nói gì.
Nữ tử ngẩng đầu nhìn thoáng qua hư ảnh kia, cười nói: "Ta đã nói rồi ta sẽ không chạy!"
Hư ảnh nhìn nữ tử: "Ta vẫn rất tò mò, vì sao các hạ không phản kháng gì hết vậy?"
Nữ tử cười nói: "Vì sao ta phải phản kháng? Nơi này rất tốt! Ở lại đây nhàn nhã tự tại!"
Hư ảnh trầm giọng nói: "Lúc trước ngươi đã từng gặp hắn!"
Nữ tử gật đầu: "Chuẩn xác mà nói là gặp nữ nhân kia. Vốn định giữ nàng ta lâu hơn một chút, nhưng mà nàng ta hoàn toàn không để ý tới ta!"
Hư ảnh đột nhiên hỏi: "Ngươi có sợ nàng ta không?"
Nữ tử cười nói: "Vì sao phải sợ? Ta không đắc tội với nàng ta! Ta là một người tốt!"
Hư ảnh đột nhiên nói: "Các hạ hình như không phải nhân loại đúng không?"
Nữ tử lắc đầu: "Chỉ cần ta đồng ý thì ta chính là Nhân tộc, đương nhiên ngươi cũng có thể nói ta là một cái gì đó khác!"
Hư ảnh im lặng một lát rồi nói: "Phong ấn của Âm Ám giới đã hoàn toàn được giải trừ! Là chúng ta làm!"
Nữ tử nhìn về phía hư ảnh, cười nói: "Làm tốt lắm!"
Hư ảnh: "..."