Chương 1899. Hôm nay không có ai tới cứu ngươi nữa rồi
Chương 1899. Hôm nay không có ai tới cứu ngươi nữa rồi
Chương 1899: Hôm nay không có ai tới cứu ngươi nữa rồi
Thiên Đạo!
Nghe vậy, sắc mặt của mấy người trong sân đều thay đổi!
A Thiến nhẹ giọng nói: "Lúc trước Thần Công và những sinh linh trong Âm Ám giới đều là bị Thiên Đạo phong ấn! Nếu như chúng ta đứng về phía đám người Thần Công thì chẳng khác nào đứng đối diện với Thiên Đạo!"
Hạo Thiên đột nhiên nói: "Nhưng đến bây giờ, Thiên Đạo cũng chưa từng ra mặt."
A Thiến gật đầu: "Cho nên chúng ta chỉ có thể đánh cược!"
Nói xong, nàng liếc mắt nhìn ba người một lượt: "Ta đứng về phía Diệp Huyền.”
A Bố Tạng đột nhiên nói: "Ta cũng đứng về phía Diệp Huyền!"
Cổ Chiến Thiên nhìn về phía A Bố Tạng, A Bố Tạng khẽ nói: "Trước cục diện này thì chúng ta chỉ cần lo cho thân mình cũng không phải không được, nhưng chư vị phải hiểu rõ một điều, Ngũ Duy Kiếp sắp tới rồi, phía trên lại có người nhúng tay vào, trong tình hình này nếu như ngày sau bên trên muốn chúng ta thần phục thì sao?
Ai sẽ giúp chúng ta vào thời điểm đó?
Còn nữa, Ngũ Duy kiếp tới, Thiên tộc ta có năng lực đương đầu với nó một mình sao?
Chúng ta phải chọn một đồng minh! Mà đồng minh này thì Diệp Huyền là lựa chọn tốt nhất của chúng ta! Bởi vì bây giờ hắn cần chúng ta trợ giúp, mà nếu như lựa chọn phía trên, chúng ta có thể bị lợi dụng làm bia đỡ đạn!"
Hạo Thiên trầm giọng nói: "Nhưng hiện nay nữ tử váy trắng phía sau Diệp Huyền đã rời đi, chúng ta giúp hắn... Nếu Kiếm Tông bị người phía trên ngăn cản, chúng ta sẽ không có bất kỳ phần thắng nào!"
A Thiến cười nói: "Cho nên chúng ta phải đánh cược!"
Hạo Thiên cười khổ nói: "Nếu thua cược, chúng ta sẽ không còn nữa!"
A Thiến nhẹ giọng nói: "Dù sao Ngũ Duy Kiếp cũng sắp tới, mất sớm hay mất muộn thì cũng không có quá nhiều khác biệt!"
Nói xong, nàng xoay người nhìn về phía cuối chân trời: "Truyền lệnh xuống, tất cả cường giả Thiên tộc đều đi tới Vu tộc, không một ai ở lại hết! Ngoài ra, nếu các tộc các ngươi có tuyệt chiêu cuối gì thì cũng đừng giữ lại! Lần này, chúng ta muốn thế nhân xem thực lực của Thiên tộc chúng ta! Cho dù diệt vong, chúng ta cũng phải tỏa ra ánh sáng rực rỡ nhất!"
Ba người Hạo Thiên khẽ hành lễ: "Tuân mệnh!"
Nói xong, ba người lặng lẽ lui ra.
Rất nhanh sau đó toàn bộ cường giả của Thiên tộc đã chạy tới Vu tộc...
…
Trên một ngọn núi lớn nào đó, một nữ tử đứng cầm kiếm, nàng mặc một bộ váy dài màu lam nhạt, tóc bay trong gió.
Nữ tử đứng trên đỉnh núi một cách ngạo nghễ.
Ở phía sau nàng ngàn trượng, nơi phía chân trời đó có treo một thanh kiếm, phía dưới kiếm mơ hồ có thể thấy được mấy tòa cung điện rất to lớn, mà ở xung quanh cung điện thỉnh thoảng có tiếng kiếm minh vang vọng.
Mà trước tòa cung điện kia, nơi đó có một pho tượng thanh sam nam tử, ở trên vai thanh sam nam tử có một tiểu tử màu trắng đang ngồi, đương nhiên đây cũng là tượng.
Tay phải của thanh sam nam tử chắp sau lưng, nhìn thẳng về chân trời, trong mắt mang theo một tia khí phách.
Mà tiểu tử màu trắng trên vai hắn ta nhẹ nhàng dựa đầu vào hắn ta, hai mắt khép hờ, dường như đang ngủ say.
Đúng lúc này, một tiếng kiếm minh đột nhiên vang vọng từ phía chân trời xa xôi, âm thanh vang vọng, không gian tựa như sóng biển chấn động dữ dội, vô cùng đáng sợ.
Nghe được tiếng kiếm minh, nữ tử đứng trên đỉnh núi đột nhiên quay đầu, lúc này, một nam tử trung niên xuất hiện ở trước mặt nàng, người tới chính là Lục Vân Tiên!
Lục Vân Tiên trầm giọng nói: "Sư tỷ, những người kia có động thái lớn!"
Lông mày của nữ tử khẽ nhíu: "Bọn họ to gan lên rồi sao?"
Lục Vân Tiên trầm giọng nói: "Sợ là có người muốn ngăn cản chúng ta!"
Nói xong, hắn ta dừng một chút, lại nói: "Cổ Nghiệt nói, có thế lực của thượng giới đang nhằm vào tiểu sư đệ, lần này đột nhiên làm ra động thái lớn như vậy thì hẳn là muốn ngăn cản chúng ta! Sợ là tiểu sư đệ gặp nguy hiểm!"
Nghe được ba chữ này, vẻ mặt của nữ tử có sự thay đổi lớn.
Lục Vân Tiên nhìn nữ tử: "Có muốn phái người đi tới đón tiểu sư đệ không? Hắn một mình ở bên kia thật sự rất nguy hiểm!"
Nữ tử lắc đầu: "Hắn đã nói rồi, chờ người kia tự mình tìm tới.”
Lục Vân Tiên muốn nói lại thôi.
Đúng lúc này, lại một luồng kiếm quang xuất hiện ở giữa sân, người tới chính là Cổ Nghiệt.
Cổ Nghiệt trầm giọng nói: "Kiếm giới gặp nguy hiểm!"
Lục Vân Tiên nhíu mày: "Gặp nguy hiểm?"
Cổ Nghiệt gật đầu, trầm giọng nói: "Đối phương không hèn mọn như trước kia nữa rồi, mà là điên cuồng tấn công vào Kiếm giới."
Nói xong, nàng nhìn về phía nữ tử trước mặt.
Nữ tử đột nhiên nói: "Truyền lệnh, tất cả đệ tử của Kiếm Tông xuất chiến!"
Nói xong, nàng lập tức hóa thành một luồng kiếm quang biến mất ở cuối chân trời xa xôi kia.
Mà ở Kiếm Tông có rất nhiều luồng kiếm quang phóng lên trời, trong khoảnh khắc, toàn bộ chân trời bị kiếm quang bao trùm...
…
Hư Vô Duy Độ.
Ngày hôm nay, một nam tử trung niên đột nhiên xuất hiện trên bầu trời Vu thành, người tới không phải ai khác mà chính là Thần Công kia!
Thần Công nhìn Vu thành phía dưới, cười nói: "Hôm nay không có ai tới cứu ngươi nữa rồi!"