Chương 1904. Thanh Nhi
Chương 1904. Thanh Nhi
Chương 1904: Thanh Nhi
Diệp Huyền xông xuống phía dưới giống như điên, mà Thượng Sứ kia lại gắt gao ngăn cản hắn.
Không chỉ như thế, còn có hơn mười Ám Âm cự linh chắn trước mặt Diệp Huyền.
Phía dưới, A Mục nhìn Diệp Huyền xông tới từ phía chân trời, khẽ cười bảo: "Thật sự vĩnh biệt rồi.”
Nói xong, nhục thân và linh hồn của nàng đều bắt đầu bốc cháy.
Chân trời, Thần Công kia đột nhiên điên cuồng cười to: "Diệp Huyền, tuyệt vọng rồi sao? Chúng ta có rất nhiều người, ha ha! Ngươi không thể gọi ai nữa sao? Ngươi gọi người tới đi, mẹ nó, ngươi gọi người tới cho lão tử..."
Xa xa, hai mắt Diệp Huyền đột nhiên trở nên đỏ như máu.
Huyết mạch chi lực!
Mà đúng lúc này, một bàn tay ngọc đột nhiên nhẹ nhàng đặt trên vai hắn, trong nháy mắt, luồng huyết mạch chi lực trong cơ thể hắn lui đi tựa như thủy triều rút...
Cùng lúc đó, Thiên Tru Kiếm trong tay hắn chợt rung động kịch liệt, từng tiếng kiếm minh không ngừng vang lên, vọt thẳng vào tầng mây.
Bầu không khí bỗng nhiên trở nên im lặng!
Trước mặt Diệp Huyền là một bạch bào nữ tử, bạch bào nữ tử chắp tay trái ra sau lưng, còn tay phải thì ấn lên vai hắn.
Trên eo bạch bào nữ tử có treo một hồ lô rượu!
Lúc này, nàng khẽ ngoắc ngón tay, Thiên Tru Kiếm trong tay Diệp Huyền đột nhiên bay ra. Ngay sau đó, nó biến thành một đường kiếm quang rồi bay tới đỉnh đầu A Mục.
Uỳnh!
Ngọn lửa trên người A Mục lập tức biến mất!
Mọi người đều ngước mắt nhìn bạch bào nữ tử kia!
Diệp Huyền cũng quan sát nàng: “Ngươi là ai?”
Trông nữ tử trước mắt này khá quen, thế nhưng hắn lại không nhớ ra được đối phương là ai!
Nữ tử bạch bào chỉ nhìn Diệp Huyền chứ không đáp lời.
Đúng lúc đó, Thần Công ở phía xa xa bỗng lên tiếng: “Ngươi lại chui ra từ đâu đấy hả!”
Bạch bào nữ tử quay người nhìn hắn ta: “Ngươi muốn giết hắn?”
Thần Công híp hai mắt lại: “Thế thì có sao?”
Tiếp đó, bạch bào nữ tử bỗng biến mất ngay tại chỗ.
Chỉ trong chốc lát, nàng đã xuất hiện trước mặt Thần Công. Thần Công còn chưa kịp phản ứng đã bị nàng bóp chặt cổ!
Tất cả mọi người đều sững sờ!
Một chiêu thôi đã có thể chế trụ Thần Công ư?
Mọi người như hóa đá!
Thần Công cũng phải trợn tròn hai mắt, trong mắt hắn ta là vẻ khó mà tin được!
Hắn ta bị đối phương chế trụ chỉ bằng một chiêu thôi ư?
Hắn ta còn chẳng có sức mà phản kháng lại?
Lúc này, đầu óc Thần Công bỗng trắng xóa!
Sắc mặt Vô Thiên và Thượng Sứ ở phía xa xa cũng trở nên nghiêm trọng vô cùng!
Nhất là Thượng Sứ!
Lúc này, Thượng Sứ cảm thấy vô cùng bất ngờ. Mặc dù thực lực của Thần Công kém hơn hắn ta một chút, nhưng cũng là một cường giả rất mạnh ở thế gian rồi!
Ấy vậy mà hắn ta lại bị nữ tử kia chế trụ chỉ bằng một chiêu?
Chẳng phải người ta vẫn thường nói chỗ dựa mạnh nhất của Diệp Huyền là nữ tử váy trắng sao?
Thế nữ tử trước mắt này là ai đây?
Diệp Huyền cũng thấy hơi kinh ngạc, nữ tử vừa xuất hiện này là ai vậy?
Nàng hơi bị dữ nha!
Ở phía dưới, A Mục chớp mắt, nàng nói: “Tỷ tỷ này là ai thế nhỉ?”
A Thiến xuất hiện bên cạnh A Mục, nhìn A Mục và nói: “Ngươi cũng không biết?”
A Mục lắc đầu: “Ta không biết!”
A Thiển trầm mặc một lúc rồi nói: “Rốt cuộc phía sau cái tên này có bao nhiêu người vậy!”
Nói đoạn, nàng lại nhìn về phía mấy người Thần Công: “Đột nhiên ta cảm thấy bọn họ có hơi đáng thương…”
A Mục: “…”
Trên bầu trời.
Bạch bào nữ tử nhìn Thần Công trước mặt, nàng bỗng siết chặt tay.
Ầm!
Nhục thân của Thần Công lập tức bị bóp nát, song nàng vẫn chưa chém chết linh hồn của hắn ta mà chỉ dùng một đường kiếm quang để nhốt hắn ta lại!
Bên trong kiếm quang, Thần Công kinh hãi đến tột cùng!
Bởi lẽ hắn ta phát hiện mình không thể phản kháng được!
Bạch bào nữ tử quay người đi tới chỗ Diệp Huyền. Mà lúc này, Thượng Sứ ở phía xa bỗng thất thanh nói: “Ngươi, ngươi là phân thân!”
Phân thân!
Nghe Thượng Sứ nói vậy, tất cả mọi người đều như hóa đá!
Phân thân?
Một người mạnh như vậy mà chỉ là phân thân thôi ư?
Thần Công đang bị nhốt trong kiếm quang cũng hóa đá, trên mặt hắn ta là vẻ khó có thể tin được.
Bạch bào nữ tử không thèm quan tâm đến Thượng Sứ mà chỉ đi tới chỗ Diệp Huyền. Lúc này, Thiên Tru Kiếm bay đến trước mặt nàng, nàng cũng không nhìn nó mà chỉ nhìn Diệp Huyền.
Diệp Huyền do dự một lát rồi hỏi: “Tiền bối, ngươi là?”
Hắn thật sự chẳng biết gì về nữ nhân trước mắt này.
Bởi lẽ hắn thật sự không biết đối phương là ai, có điều, lại thấy nàng rất quen mắt, chỉ là nhất thời chưa nhớ ra được!
Đúng lúc đó, bạch bào nữ tử bỗng rơi nước mắt.
Nàng khóc rồi!
Diệp Huyền sững sờ.
Sao đột nhiên nàng lại khóc vậy!
Tất cả mọi người đưa mắt nhìn nhau, một nữ nhân mạnh như vậy mà cũng biết khóc ư?
Bạch bào nữ tử khẽ giơ tay chạm lên gò má Diệp Huyền: “Tiếc là hai người họ không thể nhìn thấy ngươi!”
Diệp Huyền nghe mà mù mờ chẳng hiểu gì.
Bạch bào nữ tử lại nói: “Bọn họ cũng khổ, đương nhiên người khổ nhất vẫn là nàng ta. Vì ngươi, nàng ta sẵn sàng đối địch với cả thế giới này, nếu không có nàng ta…”
Diệp Huyền khẽ nói: “Nữ tử váy trắng sao?”
Bạch bào nữ tử gật đầu.
Diệp Huyền trầm mặc hồi lâu rồi hỏi: “Thế ngươi là?”
Bạch bào nữ tử nhìn Diệp Huyền: “Ngươi gọi nàng ta là gì?”
Diệp Huyền khẽ đáp: “Thanh Nhi!”
Bạch bào nữ tử mỉm cười: “Thế thì ngươi cũng có thể gọi ta là Thanh Nhi!”
Nghe vậy, sắc mặt Diệp Huyền bèn thay đổi: “Ngươi, ngươi là chủ nhân của Thiên Tru Kiếm!”
Lúc này, Thiên Tru Kiếm bỗng rung lên như đang muốn nói điều gì đó!
Bạch bào nữ tử nhìn về phía Thiên Tru Kiếm rồi khẽ mở lòng bàn tay ra, Thiên Tru Kiếm bèn xuất hiện trên lòng bàn tay nàng.