Chương 1916. Kiếm tu đội lốt thể tu
Chương 1916. Kiếm tu đội lốt thể tu
Chương 1916: Kiếm tu đội lốt thể tu
Đại Hoang quốc!
Lúc này, cả Đại Hoang quốc đã bày thế trận để đón quân địch!
Không chỉ có vậy, Đại Hoang quốc còn mở cả phòng hộ đại trận của mình.
Quốc chủ Đại Hoang quốc đứng trên tường cao, ngẩng đầu nhìn bầu trời, trong mắt là vẻ lo lắng.
A La đột phá!
Nếu như là ngày thường thì đây chắc chắn là một chuyện vô cùng tốt!
Thế nhưng hiện giờ…
Đúng lúc đó, một luồng uy áp vô hình bỗng xuất hiện trên bầu trời của Đại Hoang quốc.
Quốc chủ Đại Hoang quốc híp mắt lại: “Tới rồi sao?”
Rất nhanh sau đó, trên bầu trời Đại Hoang quốc có một nam tử xuất hiện.
Người tới chính là Tôn Sứ!
Ở bên cạnh Tôn Sứ còn có Vô Thiên.
Tôn Sứ liếc nhìn xuống phía dưới với vẻ mặt lạnh lùng.
A La!
Bọn họ không dám coi thường nữ nhân này. Phải biết rằng, Hắc Kiếm Sứ của bọn họ đã chết trong tay nữ nhân này!
Nếu A La lại đột phá một lần nữa… nghĩ thôi cũng đã thấy sợ!
Do vậy lần này bọn họ bắt buộc phải ra tay!
Trên bầu trời, Vô Thiên bỗng nói: “Diệp Huyền đang trên đường tới đây!”
Tôn Sứ hỏi: “Một mình hắn thôi sao?”
Vô Thiên gật đầu.
Tôn Sứ khẽ nói: “Tiểu Đạo đâu?”
Vô Thiên trầm giọng nói: “Nữ nhân này không biết lại đi đâu rồi ấy! Có điều chắc chắn nàng ta sẽ ra tay! Chúng ta phải đề phòng nàng ta!”
Tôn Sứ nhìn xuống phía dưới, nói: “Đang đề phòng đây!”
Nói đoạn, hắn ta lại nhìn Vô Thiên: “Ra tay đi!”
Vô Thiên gật đầu, quay đầu người về phía Truyền Tống Trận: “Tế trận!”
Uỳnh!
Một luồng khí tức cực lớn bỗng nhiên cuộn trào bên trong Truyền Tống Trận. Ngay sau đó, những nguồn năng lượng thi nhau trào ra khỏi đó. Chúng ngưng tụ thành một cự thủ trên bầu trời Đại Hoang quốc!
Khoảnh khắc cự thủ này xuất hiện, không gian xung quanh Đại Hoang quốc lập tức rung chuyển như thể sắp vỡ tung đến nơi, khiến người khác sợ hãi vô cùng.
Vô Thiên bỗng nói: “Hạ!”
Dứt lời, cự thủ kia lập tức giáng xuống, nó đi đến đâu là không gian nơi ấy sụp đổ, như thể diệt thế vậy!
Ở phía dưới, quốc chủ Đại Hoang quốc vẫn rất bình tĩnh: “Xuất trận!”
Dứt lời, vô số những cột ánh sáng trong Đại Hoang quốc xông lên trời. Những cột ánh sáng này đối đầu trực tiếp với cự thủ kia!
Rầm rầm rầm rầm!
Trên bầu trời, vô số cột ánh sáng bị phá vỡ, còn cự thủ kia thì vẫn tồn tại.
Trông thấy cảnh tượng ấy, sắc mặt quốc chủ Đại Hoang quốc bèn trở nên tái nhợt.
Khoảnh khắc ấy, nàng hiểu ra một chuyện.
Sở dĩ Đại Hoang quốc mạnh là bởi A La mạnh!
Không có A La thì khi đứng trước những thế lực lâu đời này, Đại Hoang quốc cũng chỉ như con kiến mà thôi!
Quốc chủ Đại Hoang quốc chầm chậm nhắm hai mắt lại: “Tử chiến!”
Đối với Đại Hoang quốc mà nói, dù không thắng được thì vẫn phải đánh!
Bọn họ không có đường lui!
Đúng lúc đó, một đường kiếm quang bỗng nhiên xoẹt qua nền trời. Ngay sau đó, đường kiếm quang ấy chém thẳng lên cự thủ kia.
Uỳnh!
Cự thủ run rẩy thế nhưng vẫn không bị ảnh hưởng gì cả!
Lúc này, Diệp Huyền xuất hiện ở Đại Hoang quốc.
Trên bầu trời, Vô Thiên nhìn Diệp Huyền, hắn ta chẳng tỏ vẻ gì cả: “Trận này được thôi động bởi Âm Ám tộc chúng ta, đừng nói là ngươi, dù có là A La cũng không thể phá được!”
Diệp Huyền xòe bàn tay ra, một đường kim quang đột nhiên bay lên trời. Ngay sau đó, một Bát Quái Trận cực lớn lập tức bao phủ bầu trời của Đại Hoang quốc.
Bát Quái Đồ!
Khoảnh khắc trận pháp này xuất hiện, cự thủ kia lập tức xông vào Bát Quái Trận. Bát Quái Trận rung lên, cả trời đất cũng như rung chuyển theo!
Bát Quái Trận ngăn cự thủ kia lại, thế nhưng cự thủ kia không hề biến mất, nó không ngừng công kích Bát Quái Trận.
Ở phía dưới, sắc mặt Diệp Huyền lạnh lùng vô cùng. Hắn xòe lòng bàn tay ra, Thiên Tru Kiếm bỗng xuất hiện trong lòng bàn tay hắn. Ngay sau đó, một đường kiếm quang xông lên trời và nhắm thẳng vào cự thủ kia.
Rầm!
Cự thủ rung lên kịch liệt, mặc dù chưa vỡ tan nhưng cũng đã hư ảo đi phần nào!
Thế nhưng bên trong Truyền Tống Trận, những nguồn năng lượng hắc ám vẫn đang không ngừng trào ra và ngưng tụ lại trên cự thủ kia.
Thế nên cự thủ đó lại càng lúc càng mạnh hơn!
Trông thấy cảnh tượng ấy, Diệp Huyền không khỏi chau mày.
Hắn đang định ra tay thì Tôn Sứ bỗng biến mất.
Ở phía dưới, sắc mặt Diệp Huyền lập tức thay đổi, hắn nắm chặt kiếm và chém về phía trước.
Vụt!
Ầm!
Diệp Huyền lùi mạnh về phía sau cả trăm trượng, lúc này vị trí hắn vừa đứng đã bị Tôn Sứ chiếm mất!
Diệp Huyền nhìn Tôn Sứ, Tôn Sứ xòe tay, một cây trường thương xuất hiện trong lòng bàn tay hắn ta. Ngay sau đó, hắn ta lại biến mất. Chỉ trong chớp mắt, một đường thương mang lập tức xuất hiện trước trán Diệp Huyền.
Diệp Huyền không né tránh, Thiên Tru Kiếm trong tay hắn bay ra và nhắm thẳng đến cổ Tôn Sứ!
Tôn Sứ cũng không thu thương lại!
Trường thương của hắn ta còn chưa đâm tới trán Diệp Huyền thì Diệp Huyền đã thi triển bất tử chi thân!
Bất tử chi thân cộng thêm bất diệt kim thân đối đầu trực tiếp với cây thương của Tôn Sứ. Kiếm của Diệp Huyền cũng chưa thể chém trúng Tôn Sứ, bởi lẽ không biết từ lúc nào mà Tôn Sứ đã trở lại vị trí ban đầu của hắn ta, kiếm của Diệp Huyền bèn rơi vào không trung!
Diệp Huyền nhìn Tôn Sứ, cơ thể Tôn Sứ bỗng trở nên hư ảo. Xung quanh Diệp Huyền bỗng xuất hiện vô số tàn ảnh.
Hắn nhắm mắt lại, sau đó đâm kiếm về phía bên phải.
Vụt!
Tất cả tàn ảnh đều tan đi, còn Tôn Sứ thì lại quay về vị trí ban đầu của hắn ta!
Tôn Sứ nhìn hắn: “Ngươi không nên làm kiếm tu, ngươi nên làm thể tu thì hơn!”
Hắn ta phát hiện cái tên trước mắt này là một kiếm tu đội lốt thể tu!
Một kiếm tu mà lại có nhục thân mạnh đến như vậy!
Hắn còn là người nữa không?