Chương 1917. Vô sỉ
Chương 1917. Vô sỉ
Chương 1917: Vô sỉ
Diệp Huyền không nhiều lời mà bỗng nhiên biến mất.
Tôn Sứ có thể thong thả nhưng hắn thì không. Phải biết rằng, hiện giờ hắn còn đang thôi động cả Bát Quái Trận. Nếu không có Bát Quái Trận chống đỡ thì cự thủ kia sẽ giáng xuống ngay, và cả Đại Hoang quốc sẽ bị hủy diệt!
Khoảnh khắc Diệp Huyền biến mất, Tôn Sứ bèn bật cười, sau đó hắn ta cũng biến mất.
Không thể không nói, mặc dù cảnh giới của hắn ta cao hơn Diệp Huyền nhưng vẫn không thể làm gì được đối phương!
Thế nhưng Diệp Huyền mà muốn giết hắn ta thì còn lâu đi!
Hiện giờ, hắn ta cứ thong thả kéo dài thời gian, còn Diệp Huyền thì không thể!
Trên bầu trời, mặc dù Bát Quái Trận đã ngăn cự thủ kia lại nhưng Diệp Huyền vẫn phải tốn rất nhiều sức lực!
Đúng lúc đó, phía chân trời xa xa bỗng có một luồng khí tức cực lớn cuộn trào!
Người tới chính là đại tế ti tiền nhiệm của Vu tộc – Lâm Tiên và A Mục!
Vô Thiên liếc nhìn Lâm Tiên và A Mục, ngay sau đó vô số tàn ảnh lập tức xông về phía hai người họ.
…
Ở một bên khác, Tiểu Đạo đang bay trên không trung bỗng ngừng lại. Ở trước mặt nàng là một nam tử trung niên.
Tiểu Đạo híp mắt: “Thượng Chủ!”
Người tới chính là Thượng Chủ của Âm Ám giới!
Thượng Chủ khẽ gật đầu: “Tiểu Đạo cô nương, lâu rồi không gặp!”
Tiểu Đạo mỉm cười: “Sống không tốt hơn à?”
Thượng Chủ khẽ cười: “Tiểu Đạo cô nương, đương nhiên là ta muốn sống. Chỉ có điều ta lại chọn một con đường khác mà thôi!”
Tiểu Đạo khẽ nói: “Thượng Chủ, ngươi là một người thông minh, chắc ngươi cũng biết thiếu niên đó không hề đơn giản!”
Thượng Chủ gật đầu: “Ta biết! Thế nhưng người của thượng giới cũng không hề đơn giản, chẳng phải sao!”
Tiểu Đạo nhìn Thượng Chủ: “Suy cho cùng thì ngươi chỉ muốn báo thù!”
Thượng Chủ gật đầu: “Nàng ta hại Âm Ám giới của ta thảm như vậy, thù này sao có thể không báo?”
Tiểu Đạo lắc đầu: “Hành động này của ngươi không thông minh một chút nào hết! Nữ nhân ấy không phải người mà ngươi có thể đối phó được!”
Thượng Chủ mỉm cười: “Thế nên ta cần phải mượn lực!”
Tiểu Đạo nhìn Thượng Chủ, nàng trầm mặc một hồi rồi nói: “Cũng được, ta không quan tâm đến ân oán giữa các ngươi nữa!”
Thượng Chủ khẽ mỉm cười: “Tại hạ cũng không có địch ý với Tiểu Đạo cô nương, chỉ cần Tiểu Đạo cô nương đừng tới Đại Hoang quốc là được!”
Tiểu Đạo mỉm cười: “Không tới thì không tới! Chúc các ngươi may mắn!”
Nói đoạn, nàng bèn quay người rời đi.
Thấy vậy, Thượng Chủ không khỏi chau mày.
Sau một hồi trầm ngâm, Thượng Chủ bèn quay người đi về phía chân trời, ánh mắt hắn ta toát lên vẻ lo lắng.
…
Trên bầu trời Đại Hoang quốc, Diệp Huyền vẫn đang đại chiến với Tôn Sứ.
Hắn càng chiến càng sốt sắng, còn đối phương thì lại càng thong thả!
Hắn ta muốn kéo dài thời gian, càng lâu càng tốt!
Bởi lẽ Diệp Huyền phải duy trì trận pháp, bên cạnh đó còn phải đối phó với hắn ta, hắn sẽ không chống đỡ được bao lâu nữa đâu!
Đúng lúc đó, Diệp Huyền bỗng chau mày, sau đó tránh người về phía sau, thấy vậy, Tôn Sứ bèn kinh ngạc: “Ngươi không chống đỡ được nữa rồi sao?”
Nói đoạn, hắn ta bèn xông lên.
Ở phía xa xa, Diệp Huyền bỗng thấy hơi hoảng loạn, hắn chém kiếm về phía trước để đỡ, trường thương của đối phương lập tức bổ lên kiếm của hắn.
Keng!
Diệp Huyền bay ngược về phía sau cả trăm trượng!
Trông thấy cảnh tượng ấy, Tôn Sứ bèn hớn hở. Hắn ta biến mất, khi xuất hiện lại lần nữa, hắn ta đã ở ngay trước mặt Diệp Huyền. Đúng lúc đó, Diệp Huyền bỗng nhếch miệng.
Tôn Sứ giật mình, trực giác nói với hắn ta rằng có điều gì đó không hay sắp xảy ra. Thế nhưng chỉ trong chốc lát, một nữ tử đột nhiên xuất hiện trước mặt Diệp Huyền.
Trông thấy nữ tử này, sắc mặt Tôn Sứ bèn thay đổi. Hắn ta đang định rút thì nữ tử bỗng nhiên biến mất. Tôn Sứ sợ hãi, hắn ta giơ thương lên đỡ, đúng lúc đó, một thanh kiếm chém thẳng lên cây thương của hắn ta.
Vụt!
Cây trường thường lập tức đứt gãy, cùng lúc đó thanh kiếm cũng chém xuống đỉnh đầu Tôn Sứ.
Uỳnh!
Nhục thân của Tôn Sứ tan vỡ, thế nhưng linh hồn hắn ta vẫn may mắn trốn được. Khi hắn ta vừa mới dừng lại thì nữ tử lại xuất hiện trước mặt hắn ta. Ngay lúc đó, thanh kiếm trong tay nữ tử biến thành Trấn Hồn Kiếm!
Trông thấy thanh kiếm ấy, Tôn Sứ bèn kinh hãi. Hắn ta gào lên: “Vô liêm sỉ, ngươi còn gọi người khác nữa!”
Hắn ta vừa dứt lời, Trấn Hồn Kiếm bèn đâm thẳng vào hắn ta.
Phập!
Trấn Hồn Kiếm bỗng nhiên tỏa ra một luồng sức mạnh cực lớn. Không gian bốn phía bỗng cuộn trào, sau đó nứt vỡ.
Diệp Huyền nhìn Trấn Hồn Kiếm, trong lòng hắn vui sướng, thanh kiếm này lại nâng cấp rồi?
Ở phía xa xa, Vô Thiên nhìn Tôn Sứ bị chém mà cả người đều sững sờ!
Lại một nữ nhân nữa?
Vậy mà lại còn chém chết Tôn Sứ!
Sao bây giờ?
Nghĩ tới đây, Vô Thiên tức đến mức chẳng có chỗ mà trút. Hắn ta nhìn Diệp Huyền, hai tay siết chặt, gương mặt vặn vẹo hung dữ: “Diệp Huyền, ngươi đừng gọi người khác nữa có được không? Đừng gọi người khác nữa a a !”
Diệp Huyền: “…”