Nhất Kiếm Độc Tôn (Bản Dịch Vip)

Chương 230 - Chương 1920. Hai Người Các Ngươi Cùng Lên Sao?

Chương 1920. Hai người các ngươi cùng lên sao? Chương 1920. Hai người các ngươi cùng lên sao?

Chương 1920: Hai người các ngươi cùng lên sao?

Thấy Diệp Huyền biến mất, Tiểu Đạo bèn nhìn về phía Thượng Chủ: “Ngươi sẽ phải hối hận!”

Nói đoạn, nàng cũng biến mất.

Mà lúc này, Thượng Chủ bỗng cười khẩy: “Ngươi nên ở lại đi thì hơn!”

Dứt lời, Thượng Chủ bèn đánh một chưởng về phía Tiểu Đạo, một luồng sức mạnh cực lớn bao trùm lấy nàng.

Tiểu Đạo đột nhiên dừng lại, quay người nhìn Thượng Chủ.

Thượng Chủ đang định nói gì đó thì Tiểu Đạo lại biến mất.

Uỳnh!

Ở phía xa xa, Thượng Chủ bỗng lùi về phía sau cả ngàn trượng!

Hắn ta vừa dừng lại thì không gian phía sau đã nứt vỡ.

Trông thấy cảnh tượng ấy, hai mắt Đệ Cửu sáng lên. Nàng đang định ra tay thì lúc này, giọng nói của Tiểu Đạo vang lên trong đầu nàng: “Đi giúp hắn!”

Đệ Cửu do dự một lát rồi quay người biến mất.

Ở phía xa xa, Lâm Tiên cũng không chiến đấu nữa mà đưa A Mục biến mất.

Thượng Chủ nhìn Tiểu Đạo: “Mục đích của chúng ta không phải muội muội cùng những người bạn của hắn mà là A La! Tiểu Đạo, ngươi không ngăn được chúng ta đâu, tránh ra đi!”

Tiểu Đạo chầm chậm bước về hướng Thượng Chủ, nhếch miệng cười: “Không ngăn được? Ngươi là cái thá gì chứ?”

Dứt lời, trên tay nàng bỗng xuất hiện hai thanh loan đao màu máu. Ngay sau đó, nàng biến mất.

Vùn vụt!

Những tiếng xoẹt xoẹt sắc lẹm vang lên.

Thượng Chủ tái mặt, siết chặt tay phải. Ngay sau đó, không gian trước mặt hắn ta lập tức tối đen.

Vực!

Tuy nhiên ngay sau đó, hai đường huyết mang lập tức phá vỡ vực. Đôi đồng tử của Thượng Chủ co lại, hắn ta đánh một chưởng!

Uỳnh!

Vụt!

Một tiếng nổ lớn vang lên, Thượng Chủ lùi về phía sau cả trăm trượng. Sau khi dừng lại, hắn ta thấy trên ngực mình có một vết chém rất sâu!

Thượng Chủ nhìn Tiểu Đạo, vẻ mặt nghiêm trọng vô cùng!

Ở phía xa xa, Tiểu Đao cầm loan đao chỉ vào mấy người Thượng Chủ: “Lên hết đi!”



Hư Vô Duy Độ, nghĩa địa.

Diệp Linh ngồi trước bia mộ không tên, nàng nhắm hai mắt, trước mặt còn có một mẩu xương.

Nàng đã ngồi rất lâu rồi!

Đúng lúc này, một lão giả gầy gò xuất hiện. Lão giả mặc y phục rách nát, mái tóc lưa thưa, trên mặt đầy nếp nhăn, trông già nua vô cùng!

Lão giả chầm chậm bước đến chỗ Diệp Linh. Khi còn cách nàng khoảng vài trượng, hắn ta bỗng quay người nhìn về phía không xa. Ở nơi đó còn có một lão giả lưng gù khác.

Người này chính là thủ mộ lão nhân.

Thủ mộ lão nhân nhìn lão giả: “Có chuyện gì sao?”

Lão giả chỉ về phía Diệp Linh: “Đưa nàng ta đi!”

Thủ mộ lão nhân liếc nhìn Diệp Linh rồi lắc đầu: “Không được!”

Lão giả cười u ám: “Nếu ta cứ muốn đưa nàng ta đi thì sao?”

Thủ mộ lão nhân đột nhiên đánh một chưởng.

Ở phía xa xa, đôi đồng tử của lão giả co lại, hắn ta cũng đánh một chưởng.

Ầm!

Chỉ trong chốc lát, lão giả kia đã lùi về phía sau cả trăm trượng!

Còn thủ mộ lão nhân thì vẫn đứng nguyên tại chỗ, không tiến không lùi!

Lão giả dừng lại xong thì nhìn chằm chằm thủ mộ lão nhân, trong mắt là vẻ kiêng kị.

Thủ mộ lão nhân khẽ nói: “Ta không muốn nhúng tay vào chuyện này, ngươi rời đi đi!”

Lão giả liếc nhìn hắn ta: “Hôm nay ta bắt buộc phải đưa tiểu cô nương này đi!”

Thủ mộ lão nhân nhìn lão giả, ngay sau đó hắn ta đột nhiên biến mất.

Ở phía xa xa, đôi đồng tử của lão giả bỗng co lại, hắn ta đột nhiên mở hai tay ra, sau đó chắp thật mạnh lại: “Đại Băng Diệt!”

Khoảnh khắc lão giả chắp tay lại, một luồng sức mạnh hủy diệt đột nhiên xuất hiện bên trong khu mộ. Không gian bốn bề lập tức trở nên hư ảo!

Thế nhưng lão giả còn chưa chắp hẳn tay lại thì một chưởng đã bay tới trước mặt hắn ta.

Uỳnh!

Lão giả lập tức bay ra ngoài cả vạn trượng, vừa mới dừng lại thì không gian phía sau hắn ta lại nứt vỡ. Cùng lúc đó, khóe miệng lão giả cũng rướm máu.

Lão giả ngẩng đầu nhìn thủ mộ lão nhân, trong mắt là vẻ nghiêm nghị: “Ngươi là ai!”

Thủ mộ lão nhân không đáp lời mà quay người đi về phía Diệp Linh, hắn ta nhìn Diệp Linh ngồi trước ngôi mộ, đoạn nói: “Đợi nàng ta tỉnh lại là ta sẽ được giải thoát!”

Đúng lúc đó, không gian phía trên đỉnh đầu thủ mộ lão nhân bỗng nứt vỡ, một nam tử hư ảo xuất hiện, hắn ta nhìn thủ mộ lão nhân và nói: “Ta bắt buộc phải đưa nữ tử này đi!”

Thủ mộ lão nhân bật cười: “Các ngươi có biết người bên trong mộ là ai không?”

Nam tử hư ảo kia nhìn thủ mộ lão nhân “Chúng ta đưa nàng ta đi thì có liên quan gì đến người trong mộ?”

Thủ mộ lão nhân lắc đầu: “Thôi! Các ngươi đúng là khiến người ta chán ghét!”

Dứt lời, hắn ta bèn xòe tay, một cây trường thương màu đen bỗng xuất hiện trong lòng bàn tay thủ mộ lão nhân. Hắn ta siết chặt cây thương, nam tử hư ảo và lão giả kia lập tức tái mặt!

Nguy hiểm!

Đây chính là cảm giác đầu tiên của hai người!

Thủ mộ lão nhân khẽ nói: “Hai người các ngươi cùng lên sao?”

Cùng lên!

Bầu không khí bỗng trở nên tĩnh lặng.

Trên không trung, nam tử hư ảo trầm giọng nói: “Các hạ rốt cuộc là ai?”

Thủ mộ lão nhân đột nhiên đâm cây thương về phía trước.

Uỳnh!

Nam tử hư ảo lập tức biến mất.

Trông thấy cảnh tượng ấy, lão giả kia bèn nhìn chằm chằm vào thủ mộ lão nhân sau đó âm thầm rút lui.

Hắn ta biết mình không phải là đối thủ của thủ mộ lão nhân này!
Bình Luận (0)
Comment