Chương 1921. Không hay rồi
Chương 1921. Không hay rồi
Chương 1921: Không hay rồi
Thủ mộ lão nhân không đuổi theo mà quay người nhìn Diệp Linh. Đúng lúc đó, Diệp Linh bỗng đứng dậy. Ngôi mộ và nàng chợt được bao phủ vởi một luồng u quang, ngay sau đó Diệp Linh biến mất luôn.
Thấy vậy, thủ mộ lão nhân sững sờ.
Đúng lúc đó, trên bầu trời bỗng xuất hiện một đường kiếm quang. Diệp Huyền đột nhiên xuất hiện trước mặt thủ mộ lão nhân, xung quanh người hắn tản ra những đường hồng mang nhàn nhạt.
Trông thấy phía trước ngôi mộ trống trơn, Diệp Huyền bèn sững sờ. Hắn liếc nhìn dấu vết đánh nhau xung quanh, hai tay siết chặt, sau đó nhìn về phía thủ mộ lão nhân, run rẩy hỏi: “Muội muội của ta đâu?”
Thủ mộ lão nhân do dự một lát rồi đáp: “Biến mất rồi!”
Biến mất rồi!
Uỳnh!
Nghe thủ mộ lão nhân nói vậy, một luồng sát ý bên trong người Diệp Huyền bùng nổ. Ngay sau đó, hắn biến thành một huyết nhân, hai mắt tựa như một biển máu, toàn thân tản ra những luồng sát ý kinh khủng!
Thấy vậy, thủ mộ lão nhân sững sờ, đang định nói gì đó thì Diệp Huyền đã hóa thành một đường kiếm quang và biến mất nơi chân trời.
Thủ mộ lão nhân ngẩn người ra một lúc rồi cảm thấy hoang mang: “Ta có nói gì sao?”
Đúng lúc đó, A Mục và Lâm Tiên xuất hiện. A Mục nhìn thủ mộ lão nhân: “Tiền bối, ngươi có trông thấy Diệp Huyền không?”
Thủ mộ lão nhân chỉ về phía chân trời: “Hắn biến thành một huyết nhân rồi đi về phía đó!”
Huyết nhân!
A Mục chau mày: “Biến thành huyết nhân ư?”
Thủ mộ lão nhân gật đầu: “Khí tức huyết mạch của hắn có hơi quen …”
Nói đến đây, đôi đồng tử của hắn ta bèn co lại: “Sao có thể… không thể nào…”
A Mục nhìn thủ mộ lão nhân: “Tiền bối, gì mà không thể nào?”
Thủ mộ lão nhân trầm mặc hồi lâu rồi nói: “Khí tức huyết mạch của hắn là thứ mà ta đã từng cảm nhận được ở một người! Hắn và người đó chắc chắn liên quan đến nhau… Chẳng trách ngày xưa hắn lại có thể khiến tiểu thổ phỉ kia giúp đỡ mình… chẳng trách… bọn họ cùng một phe với nhau!”
A Mục và Lâm Tiên nghe mà chẳng hiểu gì cả!
A Mục bỗng nói: “Tiền bối, Diệp Linh đâu?”
Thủ mộ lão nhân thu hồi tâm tư, sau đó chỉ vào ngôi mộ: “Nàng ta vào rồi!”
A Mục nhìn ngôi mộ, một lát sau nàng trầm giọng nói: “Tiền bối, ngươi có thể nói rõ ràng hơn một chút không? Ta nghe mà bất lực lắm luôn ấy!”
Thủ mộ lão nhân lắc đầu: “Cụ thể như thế nào thì ta cũng không biết, ta chỉ biết đây có lẽ là một chuyện xấu đối với nha đầu ấy!”
A Mục liếc nhìn ngôi mộ: “Tiền bối, bên trong ngôi mộ là ai?”
Thủ mộ lão nhân lại lắc đầu: “Ta cũng không biết nàng ta là ai, chỉ biết đợi nàng ta tỉnh lại thôi!”
A Mục chau mày: “Tiền bối không biết nàng ta là ai, vậy tại sao còn canh giữ ở đây?”
Thủ mộ lão nhân trầm mặc một hồi rồi nói: “Ngày xưa ta đánh cược thua!”
A Mục hỏi: “Cược gì?”
Thủ mộ lão nhân thở dài một hơi: “Năm ấy lão phu vừa với đạt đến Thiên Nhân Hợp Nhất cảnh, thương thuật có thể nói là vô địch. Lúc ấy lão phu kiêu ngạo lắm.”
Nói đoạn, hắn ta ngừng lại một chút rồi tiếp tục: “Năm đó lão phu gặp một thanh sam kiếm tu, bên cạnh thanh sam kiếm tu đó còn có một bạch bào nữ tử. Nữ tử đó cũng dùng thương. Nhìn thấy người dùng thương, lão phu bèn khiêu chiến. Thế nhưng nữ tử đó lại không đánh với lão phu, chỉ nói là đang bận lên đường. Lão phu thấy thế bèn trực tiếp ra tay luôn…”
A Mục hỏi tiếp: “Sau đó thì sao?”
Thủ mộ lão nhân cười khổ: “Bị bại dưới thương của nàng ta!”
A Mục trầm giọng nói: “Rồi tiền bối phải canh giữ ở đây?”
Thủ mộ lão nhân lắc đầu: “Nữ tử đó không hề làm khó ta, họ chuẩn bị rời đi luôn. Mà khi ấy đầu óc ta cũng không bình thường, ta lại xông đến…”
A Mục: “…”
Thủ mộ lão nhân khẽ nói: “Nữ tử đó không hề giết ta. Đúng lúc đó, thanh sam nam tử bỗng nói muốn đánh cược với ta. Hắn ta nói, hắn ta biết ta không phục, bằng lòng cho ta một cơ hội để ta ra tay lại. Sau đó hắn ta bảo tiểu nữ hài bên cạnh mình tiếp cây thương của ta, nếu như tiểu nữ hài tiếp được thì ta phải làm một chuyện giúp hắn ta…”
A Mục hỏi: “Khi ấy tiền bối đã ra tay với tiểu nữ hài đó?”
Thủ mộ lão nhân gật đầu: “Đương nhiên là ta có thể nhận ra được tiểu nữ hài đó không hề đơn giản, có điều khi ấy ta đã bị đánh đến mức không còn bình thường rồi! Đã thế ta còn cho rằng tiểu nữ hài đó sẽ không đỡ được cây thương của ta, thế là ta ra tay! Khi ấy ta không khinh địch mà sử dụng hết sức bình sinh. Đường thương đó của ta phát huy cực tốt, tuy nhiên…”
Nói đoạn, hắn ta lại cười khổ: “Tiểu nữ hài đó không tránh, cứ để mặc ta đâm vào ngực nàng ta!”
A Mục chau mày: “Không sao chứ?”
Thủ mộ lão nhân nhìn A Mục: “Có sao, cơ mà người có sao là ta! Thương và tay của ta đều bị gãy!”
A Mục: “…”
Thủ mộ lão nhân khẽ nói: “Khoảnh khắc ấy ta bỗng hiểu ra mình đã bị lừa rồi!”
A Mục: “…”
Bị lừa!
Sắc mặt A Mục và Lâm Tiên bỗng trở nên kì quái!
Đúng lúc ấy, Lâm Tiên bỗng lên tiếng: “Các hạ mới nói toàn thân hắn là màu máu đỏ ư?”
Thủ mộ lão nhân gật đầu: “Đúng vậy, chắc là huyết mạch chi lực của hắn!”
Lâm Tiên chau mày: “Tại sao hắn lại trở nên như vậy?”
Thủ mộ lão nhân nói: “Hắn hỏi ta muội muội của hắn đâu, ta bảo là biến mất nữa! Sau đó thì hắn biến thành như vậy!”
“Không hay rồi!”
Sắc mặt A Mục lập tức thay đổi!
Lâm Tiên và thủ mộ lão nhân nhìn A Mục, A Mục trầm giọng nói: “Chắc chắn là hắn đã hiểu sai ý của tiền bối, tưởng là Diệp Linh đã xảy ra chuyện!”
Nói đoạn, nàng bèn quay người biến mất.
Lâm Tiên cũng đi theo nàng.
Thủ mộ lão nhân đứng tại chỗ chớp mắt: “Lời ta nói còn có thể hiểu thành ý khác được sao?”
…