Nhất Kiếm Độc Tôn (Bản Dịch Vip)

Chương 25 - Chương 350: Cực Phẩm Linh Mạch

. Lúc này, lão phụ nhìn về phía Diệp Linh, nói:
Tiểu Linh Nhi, việc nơi này đã xong, chúng ta cần phải trở về!

Trở về?

Diệp Linh ngây người, sau đó lắc đầu, nàng ôm chặt lấy cánh tay Diệp Huyền, nói:
Ta muốn ở cạnh ca ca!
Lão phụ cười khổ, nói:

Thánh vật trong cơ thể ngươi ngươi còn chưa triệt để thu phục, muốn thu phục thánh vật kia, ngươi nhất định phải quay trở lại Bắc Hàn tông, chúng ta cần dùng Bắc Hàn đại trận giúp ngươi, bằng không, thánh vật cắn trả, ngươi sẽ có nguy hiểm tính mạng!

Thánh vật?

Diệp Huyền nhìn sang lão phụ, có phần không hiểu.

Lão phụ gật đầu, nói:
Đệ nhất thánh vật của Bắc Hàn tông ta, đã gần trăm năm qua không ai đạt được nó công nhận! Mà Tiểu Linh Nhi có cơ hội lớn nhất! Nếu thu hoạch được thánh vật tán thành, thực lực Tiểu Linh Nhi sẽ tăng lên cấp độ mới, đối với nàng mà nói, chỗ tốt to lớn. Còn nữa...
Nói đến đây, vẻ mặt nàng dần dần ngưng trọng, nói:
Thể chất nàng có phần vượt qua chúng ta tưởng tượng... Tóm lại, nhất định phải để cho nàng quay trở lại Bắc Hàn tông.
Diệp Linh lại ôm chặt lấy Diệp Huyền, làm sao cũng không buông tay.

Thấy thế, lão phụ cười khổ, đừng nhìn Diệp Linh hiện tại có thể tùy tiện chém giết Vạn Pháp cảnh, thế nhưng nàng vẫn có tâm tính của đứa trẻ.

Bất đắc dĩ, lão phụ chỉ có thể nhìn sang Diệp Huyền, hi vọng Diệp Huyền hỗ trợ khuyên giải.

Diệp Huyền suy nghĩ rất lâu, cuối cùng, hắn nhìn Diệp Linh, cười nói:
Tiền bối vừa rồi nói, nếu ngươi thu phục thánh vật trong cơ thể, thực lực sẽ càng mạnh hơn đúng không, đúng không?
Diệp Linh gật đầu một cái, nói:
Vâng!
Diệp Huyền nhẹ nhàng vuốt vuốt đầu nhỏ Diệp Linh, nói:
Thực lực ngươi càng cường đại, có thể giúp ca ca càng lớn!
Diệp Linh ngẩng đầu nhìn về phía Diệp Huyền, nói:
Nhưng ta muốn ở cạnh ca ca!
Diệp Huyền cười nói:
Chờ ta xử lý việc bên này xong, ta sẽ lập tức đi Trung Thổ Thần Châu tìm ngươi, có được hay không?
Diệp Linh cúi đầu, không nói gì.

Lão phụ cười khổ.

Diệp Huyền đang muốn nói chuyện, lúc này, Diệp Linh đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía hắn, nói:
Một ngày, ta bồi ca ca một ngày, sau một ngày ta sẽ trở về!
Trong mắt nàng tràn đầy vẻ cầu khẩn, hơn nữa còn có chút khẩn trương, sợ Diệp Huyền không đồng ý.

Diệp Huyền làm sao không đồng ý? Hắn vuốt vuốt cái đầu nhỏ của Diệp Linh, cười nói:
Tốt!
Một ngày!

Nghe thấy Diệp Linh nói thế, lão phụ cũng thở dài một hơi!

Cứ như vậy, Diệp Huyền mang theo Diệp Linh về tới đế đô Khương quốc, một ngày này, hắn không có làm chuyện gì khác, chuyên môn bồi tiếp Diệp Linh dạo phố và đi chơi!

Ban đêm, Diệp Huyền cùng Diệp Linh ngồi trên một đỉnh núi, trên không, một vầng trăng sáng lơ lửng, sao đầy trời.

Diệp Linh tựa sát vào người Diệp Huyền, hai cánh tay nhỏ ôm thật chặt cánh tay Diệp Huyền.

Ca, tại sao ngươi luôn nhắm mắt?

Ca đang tu luyện một môn thần công tuyệt thế, tạm thời không thể mở mắt!

Thần công tuyệt thế? Lợi hại sao? Có lợi hại như “Vạn Dặm Băng Phong” của Bắc Hàn tông không? Nó là võ kỹ Thiên giai đấy!

Khả năng không có lợi hại như ngươi...

Không có chuyện gì, chờ ca ca lần sau tới Bắc Hàn tông, ta dạy cho ngươi! A đúng rồi, Bắc Hàn tông có rất nhiều đồ tốt... Nghe tông chủ nói, về sau ta chính là Tông chủ Bắc Hàn tông, nói cách khác, những vật kia đều là của ta! Ân, đến lúc đó ca ca ngươi muốn cái gì cứ lấy cái gì, tất cả cho ngươi đều được!

Diệp Huyền: “...”

Âm thầm, vẻ mặt của Lãnh bà bà càng khó coi...

Ca, ta muốn nghe chuyện xưa.

Lúc trước có ngọn núi, trên núi có một cái miếu, trong miếu...

...

Sau khi trời sáng.

Trên núi chỉ còn một mình Diệp Huyền.

Diệp Huyền an vị trên đỉnh núi, vẻ mặt đờ đẫn nhìn về nơi xa, đến khi giữa trưa, hắn mới đứng dậy, trong tay hắn là một nạp giới!

Trong nạp giới có ba thanh kiếm Chân giai hạ phẩm, hai thanh kiếm Chân giai trung phẩm, một thanh kiếm Chân giai thượng phẩm! Còn có một thanh kiếm Thiên giai!

Thiên giai kiếm!

Diệp Huyền lấy thanh Thiên giai kiếm ra, kiếm dài bốn thước năm, thân kiếm nhỏ, rộng một ngón tay, quanh kiếm còn có lôi dẫn!

Thế!

Chuôi kiếm này tự mang lôi thế!

Tại chuôi kiếm có hai chữ nhỏ màu đen: Lôi Tiêu.

Lôi Tiêu kiếm!

Nhìn mấy thanh kiếm trước mặt mình, trong lòng Diệp Huyền có chút phức tạp, đồ vật đều là Diệp Linh lưu cho hắn!

Hắn không biết Diệp Linh làm thế nào thu thập những thanh kiếm này...

Sau một hồi, Diệp Huyền thu hồi mấy thanh kiếm, nói:
Trung Thổ Thần Châu!
Nói xong, hắn quay người rời đi.

Thương Lan học viện.

Diệp Huyền về tới Thương Lan học viện, trước Thương Lan điện, thời điểm Mặc Vân Khởi và Bạch Trạch nhìn thấy Diệp Huyền, Mặc Vân Khởi trực tiếp xông tới ôm lấy Diệp Huyền.

Bạch Trạch nhếch miệng, nói:
Tuyệt hảo!
Kỷ An Chi nhìn thoáng qua Diệp Huyền, tiếp tục gặm đùi gà trong tay mình.

Nhìn Mặc Vân Khởi, Bạch Trạch và Kỷ An Chi trước mặt mình, Diệp Huyền cười một tiếng, nói:
Tất cả mọi người đều ở đây, thật tốt!
Thân nhân!

Trong lòng hắn, mấy người Mặc Vân Khởi đã không đơn thuần là bằng hữu, mà là thân nhân.

Kiếm đạo là cô độc, nếu trên đường đi không có mấy người bằng hữu huynh đệ, dù cho đi tới đỉnh phong, có ý nghĩa gì?

Nếu có mấy bằng hữu huynh đệ sinh tử, cho dù Kiếm đạo không đến được đỉnh phong, thế thì có làm sao?

Diệp Huyền đang muốn nói chuyện, lúc này, Mặc Vân Khởi đột nhiên cười thần bí,: Diệp thổ phỉ, đừng nói trước, tới...

Nói xong, ba người Mặc Vân Khởi mang theo Diệp Huyền tiến vào Thương Lan điện, trong điện đen kịt, khi hắn đang muốn dùng kiếm ý cảm thụ mọi thứ chung quanh, đột nhiên ánh lửa nổi lên khắp bốn phía trong đại điện, cũng chiếu sáng đại điện.

Trước mặt Diệp Huyền là một cái bàn lớn, trên mặt bàn, trưng bày mười mấy món ăn, có chút đồ ăn rất khó coi, mấy bàn trong đó càng đen kịt, đã nhìn không ra là món gì.

Món ăn chính giữa là một mâm lớn, trên bàn, là một đào mừng thọ rất lớn!

Đào mừng thọ!

Mặc Vân Khởi đi đến trước mặt Diệp Huyền, nhếch miệng cười một tiếng, nói:
Diệp thổ phỉ, sinh nhật vui vẻ!
Sinh nhật?

Diệp Huyền sững sờ tại chỗ.

Bởi vì từ khi hắn và muội muội hiểu chuyện, chưa bao giờ tổ chức sinh nhật lần nào!
Chương 350: Cực Phẩm Linh Mạch Sinh nhật!
Năm đó tại Diệp gia, hắn và muội muội ấm no không thể tự lo, còn nói gì đến sinh nhật!

Đối với hắn mà nói, năm đó có thể mang theo muội muội sống sót, cũng đã là vạn hạnh.

Mà bình thường, hắn cùng muội muội có thể ăn tô mì đã là thời điểm hạnh phúc nhất vui sướng nhất!

Trước mặt Diệp Huyền, Mặc Vân Khởi vỗ vỗ vai Diệp Huyền, nói:
Nghĩ gì thế?
Diệp Huyền thu hồi suy nghĩ, cười nói:
Các ngươi làm sao biết hôm nay là sinh nhật của ta?
Mặc Vân Khởi nhìn Kỷ An Chi cách đó không xa, nói:
Kỷ tỷ nói!
Kỷ An Chi!

Diệp Huyền quay đầu nhìn sang Kỷ An Chi, người sau mặt không biểu tình, gặm đùi gà, không nói một lời.
Đến, mọi người ăn cơm đi!
Mặc Vân Khởi đột nhiên kéo Diệp Huyền ngồi xuống, hắn bưng một món ăn đặt trước mặt Diệp Huyền, cười hắc hắc, nói:
Đây là khoai lang xào lăn do ta tự làm, tới nếm thử!
Diệp Huyền cúi đầu nhìn cái đĩa trước mặt, vẻ mặt hắn cứng ngắt, thứ này không giống khoai lang chút nào, rõ ràng là bùn mà!

Diệp Huyền suy nghĩ một chút, sau đó chân thành nói:
Kỳ thật, ta không đói bụng!
Gương mặt Mặc Vân Khởi biến thành màu đen, nói:
Đây là tâm huyết của chúng ta, Diệp thổ phỉ, ngươi không thể không cấp mặt mũi a!
Diệp Huyền bất đắc dĩ, hắn cầm đũa gắp một khối bỏ vào miệng, một lát sau, khóe miệng của hắn bắt đầu run rẩy từng đợt...

Thế nhưng rất nhanh, vẻ mặt Diệp Huyền khôi phục như bình thường, hắn liên tục ăn mấy lần nữa, vừa ăn vừa nói:
Ăn ngon! Ăn ngon thật!
Mặc Vân Khởi ngây người, sau đó hưng phấn nói:
Thật?
Diệp Huyền nghiêm túc gật gật đầu, nói:
Còn thật hơn vàng thật!
Bạch Trạch không tin, hắn đi đến bên cạnh Diệp Huyền, cũng gắp lên một khối, sau khi cắn một cái, hắn trừng mắt nhìn, sau đó nhìn về phía Mặc Vân Khởi, nói:
Ăn ngon!
Mặc Vân Khởi cười ha ha một tiếng, hắn vỗ vai Bạch Trạch, nói:
Ta đã nói rồi, chuyện gì có thể làm khó Mặc Vân Khởi ta chứ? Không có!
Nói xong, chính hắn gắp một khối, sau một khắc, hắn trực tiếp chạy ra cửa nôn liên tục.

Không chỉ Mặc Vân Khởi, Diệp Huyền và Bạch Trạch cũng bắt đầu nôn ra.

Một lát sau, ba người uống nước thật nhiều...

Mà lúc này, Kỷ An Chi bưng một con cá kho tới trước mặt Diệp Huyền, nàng cứ như vậy nhìn Diệp Huyền, rõ ràng, đây là nàng làm, muốn Diệp Huyền nếm thử.

Diệp Huyền nhìn cái đĩa trước mặt, đó là một con cá đang giãy đành đạch...

Sống!

Vẻ mặt Diệp Huyền cứng ngắt, nội tâm như có vạn con ngựa đang chạy nhanh!

Bên cạnh, Mặc Vân Khởi hảo tâm nhắc nhở:
Kỷ tỷ, con cá này còn sống!
Kỷ An Chi nhìn thoáng qua Mặc Vân Khởi, vẻ mặt bất thiện, sắc mặt người sau thay đổi, vội vàng nói:
Không không, ta nhìn lầm! Con cá này đã chết, chết...
Đừng nhìn Kỷ An Chi bình thường im lặng ít nói, thế nhưng tại toàn bộ Thương Lan học viện, không ai không sợ nàng! Bởi vì nàng tức giận lên, thật rất khủng bố, có thể đuổi theo ngươi chặt ba ngày ba đêm!

Bên cạnh, đầu óc Bạch Trạch lại chập mạch, hắn nhìn con cá trong đĩa.
Rõ ràng là còn sống! Còn đang giãy kìa!
Lúc này, Kỷ An Chi đột nhiên rút đao chém về phía Bạch Trạch, sắc mặt người sau thay đổi, hai tay chặn phía trước.

Phanh!

Hai người liên tục lùi lại, cả hai lui lại hơn mười trượng!

Thế nhưng sau một khắc, Kỷ An Chi lại xông tới, một đao chém xuống...

Nhìn Bạch Trạch bị Kỷ An Chi đuổi theo chém, Diệp Huyền cùng Mặc Vân Khởi không tim không phổi cười phá lên.

Qua một lúc sau, bốn người ngồi quanh bàn.

Diệp Huyền lấy ra một thanh đao, lúc thanh đao xuất hiện, nó lập tức hấp dẫn ánh mắt Kỷ An Chi đối diện Diệp Huyền!

Đao Chân giai trung phẩm!

Đao dài khoảng ba thước, thân đao nhỏ, hình dạng như lá liễu, lưỡi đao cực mỏng, lại tỏa ra từng tia đao mang.

Diệp Huyền còn không nói chuyện, Kỷ An Chi đưa tay ra, ý tứ này, không cần nói cũng biết.

Diệp Huyền lắc đầu cười một tiếng, cầm chuôi đao kia đưa tới trên tay Kỷ An Chi, Kỷ An Chi thu hồi đao, trong mắt mang theo yêu thích không chút che giấu.

Diệp Huyền nhìn sang Bạch Trạch cùng Mặc Vân Khởi, Mặc Vân Khởi đột nhiên lắc đầu, nói:
Hai người chúng ta không cần!
Diệp Huyền không hiểu, hỏi:
Vì sao?
Mặc Vân Khởi cười khổ, nói:
Hai người chúng ta không thể tiếp tục ỷ lại ngươi, nếu vẫn ỷ lại ngươi, kéo dài như thế, hai người chúng ta sẽ chỉ càng ngày càng phế! Nếu cần trang bị, hai người chúng ta sẽ đi tìm.
Kỳ thật, còn có một nguyên nhân hắn không có nói, đó chính là bọn họ không muốn để cho tình huynh đệ giữa mình và Diệp Huyền biến vị.

Huynh đệ giúp đỡ tương trợ nhau là chuyện rất bình thường, nhưng nếu như vẫn luôn được Diệp Huyền giúp, dần dà, tình nghĩa huynh đệ sẽ biến vị, cho dù chỉ có một chút khả năng, bọn họ cũng không muốn việc này biến thành sự thật

Diệp Huyền im lặng rất lâu, cuối cùng, hắn khẽ gật đầu, nói:
Tốt! Ta tôn trọng lựa chọn của các ngươi!
Mặc Vân Khởi cười một tiếng, nói:
Tới dùng cơm!
Ăn cơm!

Vẻ mặt mọi người lập tức cứng ngắt.

Một lát sau, Diệp Huyền rời khỏi đại điện.

Trong điện, Bạch Trạch nhìn thoáng qua Diệp Huyền rời đi, nói khẽ:
Cảm nhận được không? Diệp thổ phỉ càng ngày càng mạnh!
Bạch Trạch yên lặng.

Kỷ An Chi vẫn gặm đùi gà.

Mặc Vân Khởi lắc đầu cười một tiếng, nói:

Hắn đã có thể giết Vạn Pháp cảnh, mà ba người chúng ta, không một người nào có thể làm được!

Chúng ta cần phải cố gắng!

Bạch Trạch đột nhiên đứng lên, đập bàn một cái, cái bàn vỡ tan trong nháy mắt.

Mặc Vân Khởi kinh ngạc nhìn về phía Bạch Trạch, hai quả đấm Bạch Trạch nắm chặt, nói:

Ta hiện tại là Thần Hợp cảnh đỉnh phong, huyết mạch yêu thú trong cơ thể đã càng ngày càng mạnh, lại cho ta nửa năm, lão tử một quyền có thể đánh chết một tên Vạn Pháp cảnh!

Nửa năm?

Mặc Vân Khởi khinh bỉ nhìn thoáng qua Bạch Trạch, nói:
Cho ngươi mười năm đi! Còn nửa năm! Chờ ngươi nửa năm, Diệp thổ phỉ đã có thể giết Ngự Pháp cảnh!
Bạch Trạch: “...”

Mặc Vân Khởi đứng dậy, nói:
Tu luyện đi!
Nói xong, hắn quay người rời đi.

Hậu sơn Thương Lan học viện.

Khương Cửu mang theo mười người đi tới sau lưng Diệp Huyền, nàng đi đến bên cạnh Diệp Huyền, nói:
Ngươi muốn người, ta và Thác Bạt quốc chủ chọn xong rồi!
Diệp Huyền quay người, ở trước mặt hắn, mười người đang đứng, năm người trong đó lựa chọn ra từ Thương Lan đạo binh, còn năm người khác, được lựa chọn ra từ Kim Ngô vệ đi theo Thác Bạt Ngạn, đều là tinh anh đứng đầu nhất.

Mười người, đều là Thần Hợp cảnh đỉnh phong, chiến lực của mười người cũng là đứng đầu.

Nhìn thấy Diệp Huyền, năm tên Thương Lan đạo binh vội vàng hành lễ thật sâu với Diệp Huyền, nói:
Bái kiến viện trưởng!
Năm tên Kim Ngô vệ chỉ hơi thi lễ với Diệp Huyền, nhưng mà, trong thần sắc lại mang theo tôn kính.

Diệp Huyền đi đến trước mặt mười người, trong nháy mắt, một cỗ kiếm thế cường đại đột nhiên phát ra từ Linh Tú kiếm của hắn, cỗ thế này nhanh chóng đẩy năm người lùi lại liên tục, thế nhưng rất nhanh, năm tên Thương Lan đạo binh cắm trường thương vào mặt đất.

Trường thương cắm xuống đất, năm người mạnh mẽ chặn thế của Diệp Huyền, nhưng năm tên Kim Ngô vệ vẫn liên tục lùi lại, sau khi lui lại mười trượng, năm người mới dừng lại.

Năm tên Kim Ngô vệ và Thương Lan đạo binh vẫn có chênh lệch nhất định.

Sắc mặt năm tên Kim Ngô vệ lúc này vô cùng khó coi, bọn họ bị Thương Lan đạo binh hạ thấp đi, hiển nhiên cảm thấy rất mất mặt!

Diệp Huyền thu hồi kiếm thế của mình, hắn đi đến trước mặt năm tên Kim Ngô vệ, nói:
Cho các ngươi một cơ hội, nếu đến lúc đó không hợp cách, ở nơi nào thì đi về nơi đó đi!
Nói xong, hắn nhìn sang Khương Cửu, nói:
Nhờ Lục cô nương đơn độc huấn luyện mười người bọn họ!
Khương Cửu gật đầu, nói:
Việc này sẽ do ta an bài!
Diệp Huyền bấm tay điểm một cái, một nạp giới bay đến trước mặt Khương Cửu, nói:
Trong nạp giới, có một đầu linh mạch cực phẩm, linh mạch này đặt trong Thương Lan học viện!
Nghe vậy, Khương Cửu vui vẻ, phải biết, nếu đặt linh mạch cực phẩm ở Thương Lan học viện, được lợi không chỉ có Thương Lan học viện, còn có toàn đế đô bộ Khương quốc, có thể nói, có linh mạch cực phẩm này, Khương quốc tạm thời sẽ không quá loạn.

Bởi vì linh khí sung túc, lòng người quân tâm sẽ ổn định.

Rất nhanh, Khương Cửu mang theo mười người kia quay người rời đi.

Diệp Huyền ngẩng đầu nhìn về phía chân trời, hiện tại, hắn đã có chút không kịp chờ đợi muốn đi Trung Thổ Thần Châu.

Lúc này, một bóng người đột nhiên xuất hiện sau lưng Diệp Huyền, Diệp Huyền quay người, hơi kinh ngạc.
Chương 351: Ta Là Cái Loại Người Này? Người tới, chính là Liên Vạn Lý!
Liên Vạn Lý đi đến bên cạnh Diệp Huyền, nàng khẽ vuốt vuốt tóc hoa bên tai, nói khẽ:
Huyết tông và Hợp Hoan tông bị ngươi đánh lui, bây giờ, rất nhiều người Trung Thổ Thần Châu đã không dám tới Khương quốc, tại Đại Vân cảnh nội của ta, ta đã chém giết hơn ba trăm tên cường giả Trung Thổ Thần Châu, trong đó có sáu tên Vạn Pháp cảnh.
Nói xong, nàng quay đầu nhìn về phía Diệp Huyền, nói:

Thanh Châu hiện tại, cục diện tạm thời đã ổn định! Bây giờ, chỉ còn hai vấn đề! Thứ nhất, linh mạch bản nguyên tại Thanh Châu, Thanh Châu bản nguyên đã bị hao tổn thật to, mong muốn chữa trị, nhất định phải dùng linh mạch, không phải linh mạch cực phẩm, mà là linh mạch tốt hơn! Mà linh mạch như thế, Thanh Châu không có!

Đi Trung Thổ Thần Châu?

Diệp Huyền hỏi.

Liên Vạn Lý gật đầu, nói.

Phải đi Trung Thổ Thần Châu! Dĩ nhiên, việc cấp bách bây giờ không phải đi Trung Thổ Thần Châu, mà là chống cự những cường giả đến từ Trung Thổ Thần Châu và Thương Lan châu. Ta đã đạt được tình báo, Thương Lan châu đã trở thành một phế châu, những người ở Thương Lan châu kia đã chạy đến Thanh Châu chúng ta. Trừ việc này ra, thế lực Thanh Thương giới mâu thuẫn khắp nơi cũng tăng lên, ta thấy Hộ Giới minh cũng khó áp chế.

Vì cái gì?

Diệp Huyền có chút không hiểu, nói:
Hộ Giới minh cũng khó mà áp chế?
Liên Vạn Lý khẽ gật đầu, nói:
Theo ta được biết, Hộ Giới minh gặp phải phiền toái, giống như bị một tôn yêu thú chuyên môn gây sự với bọn họ.
Nói đến đây, nàng nhìn về phía Diệp Huyền, nói:
Ngươi có biết con yêu thú kia là gì không?
Diệp Huyền lắc đầu, nói:

Ta làm sao mà biết?

Diệp Huyền!

Liên Vạn Lý nhìn thẳng Diệp Huyền, nói:
Con yêu thú kia nói nó tên là Diệp Huyền!
Gương mặt Diệp Huyền đầy kinh ngạc, Diệp Huyền? Tên là Diệp Huyền? Cái quỷ gì?

Liên Vạn Lý cứ như vậy nhìn Diệp Huyền, không biết đang suy nghĩ cái gì.

Diệp Huyền đang muốn nói chuyện, lúc này, dường như hắn nghĩ đến cái gì, vẻ mặt thay đổi hoàn toàn!

Diệp Huyền!

Yêu thú!

Không phải là đại thần ở lầu hai sao!

Trên trán Diệp Huyền đã có mồ hôi lạnh chảy xuống! Hắn càng nghĩ càng thấy rất có khả năng! Bởi vì sẽ không trùng hợp như thế!

Nhưng mà, hắn nghĩ không hiểu là, tại sao đại thần lầu hai lại đánh nhau với Hộ Giới minh? Đánh nhau cũng bỏ đi, tại sao lại nói với người ngoài nó gọi là Diệp Huyền?

Đây không phải đang gây họa cho hắn hay sao?

Lúc này, một nữ tử mặc khôi giáp đột nhiên xuất hiện bên cạnh Liên Vạn Lý, nữ tử mặc khôi giáp quỳ một chân xuống, nói:
Bệ hạ, đã đạt được tình báo, nhiều nhất hai ngày, cường giả từ Thương Lan châu sẽ đến Vạn Khâu sơn!
Liên Vạn Lý đột nhiên quay người nhìn về phía Diệp Huyền, nói:
Thanh Châu lần này, đã bị trọng thương, không thể cho những người này tiến vào Thanh Châu, bằng không, Thanh Châu sẽ chết rất nhiều người.
Nói xong, nàng chỉ về hướng chân trời xa xa, nói:
Mang theo người của ngươi, theo ta đi tới Vạn Khâu sơn, chúng ta, cứu vớt thiên hạ thương sinh, cứu vớt Thanh Thương giới, cứu vớt ngàn tỉ sinh linh!
Diệp Huyền yên lặng, không nói gì.

Liên Vạn Lý thu hồi tay ngọc, lãm đạm nói:
Bọn họ đã cướp sạch Thương Lan châu, từng người giàu đến mức chảy nước...
Diệp Huyền đột nhiên hỏi:
Ngươi vừa nói cứu vớt thiên hạ thương sinh? Cứu vớt Thanh Châu? Cứu vớt ngàn tỉ sinh linh?
Liên Vạn Lý gật đầu.

Diệp Huyền nghiêm túc nói:
Cứu vớt thiên hạ thương sinh, cứu vớt Thanh Châu, cứu vớt ngàn tỉ sinh linh... Diệp Huyền ta, đương nhiên nghĩa bất dung từ!
Liên Vạn Lý hỏi:
Không phải là vì của cải?
Diệp Huyền tức giận nói:
Ta là loại người này sao?
Trên núi, Liên Vạn Lý lẳng lặng nhìn Diệp Huyền, nói:
Ngươi chính là loại người này!
Lời nói kiên định, cũng không cho một chút mặt mũi nào.

Diệp Huyền mặt đen lại, nói:
Liên cô nương, xem ra ngươi còn chưa hiểu sâu về ta! Nhưng cũng không sao, ngược lại ta không có hứng thú với ngươi, ta...
Vào lúc này, Liên Vạn Lý ở trước mặt hắn đột nhiên tiến lên, xuất một chưởng đánh hắn, tốc độ mau lẹ như điện!

Sắc mặt Diệp Huyền biến hóa, hắn tiến lên một bước, một quyền đánh vào lòng bàn tay Liên Vạn Lý, nhưng mà, sắc mặt hắn thay đổi hoàn toàn, bởi vì một quyền này, hắn có cảm giác mềm nhũn như đánh vào khối bông!

Diệp Huyền vừa muốn thu tay, Liên Vạn Lý đột nhiên chế trụ cổ tay của hắn, sau một khắc, Liên Vạn Lý lôi kéo cổ tay hắn về phía mình, cùng lúc đó, nàng lên gối đánh vào bụng Diệp Huyền.

Bành!

Diệp Huyền lui lại ba mươi trượng trong nháy mắt!

Diệp Huyền tức giận nói:
Ngươi nổi điên cái gì thế!
Liên Vạn Lý nhìn thoáng qua Diệp Huyền, lãm đạm nói:
Ngứa tay, muốn đánh người!
Nghe vậy, Diệp Huyền tức giận không nhỏ, thân hình run lên, cũng lao về phía Liên Vạn Lý.

Liên Vạn Lý mặt không biểu tình, mũi chân của nàng nhẹ nhàng điểm vào mặt đất, thân thể tung bay về phía trước, nàng bay hơi mơ hồ, có chút quỷ dị, bởi vì thân thể của nàng đang vặn vẹo, không chỉ người, vị trí không gian chung quanh nàng cũng vặn vẹo!

Diệp Huyền đến, xuất ra một quyền!

Một quyền này, gia trì chiến ý!

Nhưng mà, ngay lập tức…

Bành!

Diệp Huyền liên tục lùi lại, hắn lại lui ba mươi trượng.

Sau khi Diệp Huyền dừng lại, không tiếp tục ra tay, vẻ mặt biến thành ngưng trọng.

Liên Vạn Lý thả lỏng tay phải phía sau, lãm đạm nói:
Xuất kiếm!
Diệp Huyền không chút do dự, hắn điểm về phía trước, một sợi kiếm quang lóe lên, bay thẳng về phía Liên Vạn Lý.

Liên Vạn Lý không tránh không né, khi sợi kiếm quang bay cách nàng nửa trượng, kiếm quang đột nhiên ngừng lại, đồng thời trực tiếp vặn vẹo, không đúng, vặn vẹo không phải kiếm quang, là không gian, mà kiếm quang bị không gian hạn chế.

Cứ như vậy, sợi kiếm quang càng ngày càng vặn vẹo, sau cùng cũng biến mất.

Diệp Huyền yên lặng.

Liên Vạn Lý đi đến trước mặt Diệp Huyền, nói:
Vạn Pháp cảnh, chia thành ngụy Vạn Pháp cảnh và chân Vạn Pháp cảnh, cái gọi là ngụy Vạn Pháp cảnh, cũng chỉ đạt tới Vạn Pháp cảnh, nhưng lại không có chân chính lĩnh ngộ huyền bí của Vạn Pháp cảnh. Huyền bí của Vạn Pháp cảnh chính là vận dụng không gian. Chỉ có người đạt đến chân Vạn Pháp cảnh, mới chính thức nắm giữ huyền bí không gian, hơn nữa có thể vận dụng huyền bí không gian.
Nói xong, nàng nhìn thẳng Diệp Huyền, nói:
Cường giả Vạn Pháp cảnh tại Thanh Châu, cực ít người có thể làm được như vậy, nhưng, Trung Thổ Thần Châu có không ít. Lần này đi Vạn Khâu sơn, chúng ta vô cùng có khả năng sẽ gặp loại cường giả này, nếu ngươi vẫn khinh thường Vạn Pháp cảnh như thế, đến lúc đó nhất định ăn thiệt thòi lớn.
Diệp Huyền im lặng rất lâu, cuối cùng, hắn gật đầu, nói:
Thụ giáo. Chương 352: Người Của Ta, Người Nào Cũng Không Thể Động Vào! Liên Vạn Lý trước mặt, không hề nghi ngờ chính là chân Vạn Pháp cảnh!
Hắn vừa rồi không đánh sinh tử với Liên Vạn Lý, thế nhưng, từ hai lần giao thủ lúc nãy, hắn đã có thể cảm nhận được chân Vạn Pháp cảnh khủng bố cỡ nào!

Kiếm đạo một đường, mãi mãi cũng không thể phớt lờ!

Lúc này, Liên Vạn Lý lại nói:
Lần này đi Vạn Khâu sơn, cần một ngày rưỡi, bàn giao một phen, lập tức lên đường đi!
Nói xong, nàng và nữ tử mặc khôi giáp quay người rời đi.

Diệp Huyền về tới Thương Lan điện, hắn cũng gọi đám người Kỷ An Chi cùng Mặc Vân Khởi đi sang.

Trong điện, tất cả nhân vật trọng yếu của Thương Lan học viện đều có mặt.

Một lúc lâu sau, Diệp Huyền rời khỏi Thương Lan điện, mà hắn chỉ dẫn theo ba người, Kỷ An Chi, Mặc Vân Khởi, Bạch Trạch.

Thương Lan đạo binh cũng không theo cùng, bởi vì trước mắt, vẫn có thật nhiều dong binh cùng với một ít tông môn thế lực Trung Thổ Thần Châu đang hoành hành. Thương Lan đạo binh nhất định phải lưu lại Thanh Châu, chấn nhiếp những dong binh và tông môn thế lực kia.

Trên vân thuyền, Diệp Huyền đứng ở đầu thuyền, hai tay hắn vịn lan can, hắn suy nghĩ.

Cứu vớt Thanh Châu!

Hắn chưa bao giờ nghĩ tới có ngày mình lại làm ra hành động vĩ đại như thế! Bởi vì hắn xưa nay không cảm giác mình là một anh hùng, thậm chí, hắn cảm giác mình không phải là người tốt!

Mà bây giờ, hắn lại muốn cứu vớt Thanh Châu!

Hắn tự suy nghĩ một chút đều cảm thấy khó tin!

Hắn trở nên vĩ đại như vậy từ lúc nào?

Có lẽ là, không đi không được.

Khương quốc, là quốc gia của hắn, là nhà hắn, nơi này, có bằng hữu của hắn, có huynh đệ của hắn, có học viện học sinh của hắn...

Chuyện tại Lưỡng Giới thành đã làm cho hắn biết, một người có khả năng ác tới trình độ nào! Nhân tính bản ác, không có hạn mức cao nhất!

Mà bây giờ, những cường giả đến từ Thương Lan châu, những người này không tính là người, đều là sói, sói khát máu, nếu để cho những người này bước vào Thanh Châu, bước vào Khương quốc cùng Ninh quốc , có thể tưởng tượng, việc đó sẽ đáng sợ cỡ nào!

Thế giới của võ giả, có rất ít cường giả sẽ thương hại kẻ yếu, càng nhiều thời điểm, là cường giả ức hiếp và cướp đoạt kẻ yếu!

Diệp Huyền hắn không muốn làm cứu thế chủ, cũng chưa từng nghĩ sẽ làm cứu thế chủ, hắn chỉ muốn người bên cạnh mình bình an!

Một câu: người của ta, Thiên Vương lão tử cũng không thể động vào!

Lúc này, một làn gió thơm đi tới, một nữ tử xuất hiện bên cạnh Diệp Huyền.

Liên Vạn Lý.

Liên Vạn Lý nhìn xuống vân thuyền, nói khẽ:
Nhìn non sông tốt đẹp này đi, thật đẹp! Dưới cảnh đẹp như vậy lại là vô số thi thể và máu tươi.
Nói đến đây, nàng đột nhiên nhìn về phía Diệp Huyền, nói:
Trước đó, ta vẫn cảm thấy Thanh Châu biến thành bây giờ, nguyên nhân là vì một kiếm của sư tôn ngươi. Sau này, ta cảm thấy ta sai rồi. Thanh Châu biến thành như vậy, thật ra là bởi vì lòng người, nhân tính. Người tốt có khả năng biến thành kẻ ác, người xấu có khả năng sẽ càng ác!
Thiện ác!

Diệp Huyền hốt hoảng thất thần.

Kiếm đạo của hắn là Thiện Ác kiếm đạo, mà cái gì là thiện? Cái gì là ác?

Diệp Huyền đứng ở đầu thuyền, cả người giống như nhập định...

Liên Vạn Lý nhìn thoáng qua Diệp Huyền, quay người rời đi.

Nàng biết, Diệp Huyền có khả năng có điều ngộ ra.

Vân thuyền tiếp tục đi tới, cách Vạn Khâu sơn càng ngày càng gần.

...

Trung Thổ Thần Châu, Huyết tông.

Trong một gian đại điện âm trầm, trong đại điện có ba mươi người đang đứng, trong điện có mùi máu tươi cực nồng.

Trên thủ vị giữa đại điện, một nam tử trung niên áo đen đang ngồi, người này chính là tông chủ Huyết tông Huyết Càng.

Phía dưới, một lão giả vẻ mặt dữ tợn, hắn đang giảng giải chuyện tại Thanh Châu:
Huyết tông Đại trưởng lão chúng ta bị chém giết, hơn ba mươi tên đệ tử tinh anh đều bị đồ sát, mà đầu của bọn họ bị Diệp Huyền treo trên tường thành Lưỡng Giới thành, thi thể của bọn họ biến thành thức ăn nuôi chó...
Nói đến đây, hắn nhìn về phía Huyết Càng, nói:
Thiếu tông chủ cũng bị Diệp Huyền chém đầu trong Lưỡng Giới thành... .
Bầu không khí yên tĩnh trở lại.

Huyết Càng mặt không biểu tình, không biết đang suy nghĩ cái gì.

Yên lặng một chớp mắt, một lão giả đột nhiên tức giận nói:
Diệp Huyền kia quả nhiên là khinh người quá đáng, hắn hoàn toàn không đặt Huyết tông vào mắt!
Nói xong, hắn nhìn về phía Huyết Càng, nói:
Tông chủ, thù này không thể không báo.
Trong đại điện, đa số người dồn dập gật đầu, biểu thị tán thành.

Huyết Càng nhìn thoáng qua lão giả nói chuyện:
Ngươi hiểu rõ Diệp Huyền kia không?
Lão giả hơi ngẩn người, lắc đầu, nói:
Người Thanh Châu man di, ta làm sao hiểu rõ, ta...
Huyết Càng đột nhiên cắt ngang lời lão giả, nói:
Người man di? Người man di trong lời của ngươi đã có thể dùng thực lực Thần Hợp cảnh chém giết Vạn Pháp cảnh! Hơn nữa còn là Kiếm Chủ không đến hai mươi tuổi!
Lão giả kinh ngạc, nói:
Cái này...
Đôi mắt Huyết Càng chậm rãi nhắm lại, nói:
Thù này, không thể không báo, nhưng mà, không thể đi tới liều mạng như vậy... Phải mượn lực! Ta tự mình đi Ma tông một chuyến, trước đó, bất kỳ người nào cũng không thể bước vào Thanh Châu, đi tìm Diệp Huyền kia!
Nói xong, hắn trực tiếp biến mất không thấy gì nữa.

Hợp Hoan tông.

Hợp Hoan tông lúc này cũng giống Huyết tông, khi tông môn biết Vạn Pháp cảnh bị giết, tất cả đều tức giận không nhỏ.

Trong đại điện vô cùng náo nhiệt, cũng đang thảo luận làm thế nào thảo phạt Diệp Huyền, báo thù cho đám người Hợp Hoan lão nhân.

Tông chủ Hợp Hoan tông là một nam tử trung niên, tên là Ly Uyên, từ đầu đến giờ, hắn chưa nói câu nào, chỉ lẳng lặng lắng nghe.

Trong điện, giọng nói dần dần nhỏ lại, rất nhiều người nhìn về phía Ly Uyên.

Bởi vì lúc này bọn họ mới ý thức được, mặc kệ bọn họ nói cái gì, đều cần người trước mắt gật đầu.

Thấy mọi người dừng lại, Ly Uyên mở hai mắt ra, lãm đạm nói:
Hai điểm, thứ nhất, Diệp Huyền diệt Thanh Châu Thương Mộc học viện, làm cho toàn thể Ám giới rời khỏi Thanh Châu. thứ hai, đến bây giờ, hắn còn sống, mà Bắc Hàn tông không cho chúng ta bất cứ câu trả lời nào.
Mọi người nhìn nhau, giờ phút này bọn họ mới ý thức được, việc này không phải đơn giản như vậy!

Ly Uyên liếc mắt nhìn mọi người, nói:
Thực lực của Thương Mộc học viện mạnh hơn Hợp Hoan tông chúng ta rất nhiều, nhưng mà, bọn họ còn không làm gì được Diệp Huyền kia, các ngươi cảm thấy người này rất đơn giản?
Một lão giả đột nhiên nói:
Chẳng lẽ chuyện này cứ tính như vậy sao?
Ly Uyên nhìn về phía lão giả, nói:
Hiện tại tiếp tục đi nhằm vào hắn, kết quả có thể là Hợp Hoan tông ta bị hủy diệt triệt để!
Lão giả yên lặng.

Ly Uyên nhắm mắt lại, nói:
Truyền lệnh xuống, các đệ tử Hợp Hoan tông không thể bước vào Thanh Châu, còn báo thù... Ta sẽ đích thân đi điều tra người này, sau cùng lại quyết định báo hay không báo thù!
Nói xong, hắn đứng dậy biến mất trong đại điện.

...
Chương 353: Trở Về Đi Vân thuyền.
Diệp Huyền đứng ở đầu thuyền suy nghĩ một vấn đề, thiện ác!

Kiếm đạo của hắn là Thiện Ác kiếm đạo, mà ngộ Thiện Ác kiếm ý, đối với hắn mà nói, chỉ là vừa mới bắt đầu, mới vừa bắt đầu!

Kiếm đạo cùng với kiếm ý của hắn, còn con đường rất dài phải đi.

Mà thiện ác, hắn còn chưa có khái niệm chính xác cái gì là thiện, cái gì là ác! Bởi vì rất nhiều thời điểm, một người tốt cũng có thể làm ác, mà một người xấu cũng không nhất định thật vô cùng xấu...

Cứ như vậy, Diệp Huyền đứng trọn vẹn một ngày một đêm, hừng đông ngày thứ hai, vân thuyền đã tiến nhập vào dãy núi.

Trong thời gian này, đám người Liên Vạn Lý không có quấy rầy Diệp Huyền.

Qua một lúc lâu, vân thuyền ngừng lại.

Liên Vạn Lý mang theo A Tả đi xuống vân thuyền, sau lưng nàng là ba người Mặc Vân Khởi, còn có Thác Bạt Tiểu Yêu.

Nha đầu này cuối cùng vẫn đuổi theo!

Đối diện mấy người là hai ngọn núi cao vút trong mây, hai ngọn núi cách nào chừng trăm trượng, ở giữa có một thông đạo, bên ngoài hai ngọn núi là biển cả mênh mông bát ngát.

Nơi này, liền là lối đi duy nhất kết nối Trung Thổ Thần Châu và Thương Lan châu tiến vào Thanh Châu! Thông đạo giữa hai ngọn núi này gọi là Thanh Châu đạo.

Vào con đường này, chính là Thanh Châu!

Liên Vạn Lý đứng phía trước nhất, nàng hôm nay mặc một bộ phượng bào màu đen, trên đầu mang theo một mũ phượng đen, lông mày hơi dày, toàn thân tỏa ra khí chất nghiêm túc và nặng nề.

Lúc này, một người áo đen đột nhiên từ xa lướt tới, tốc độ người áo đen cực nhanh, trong chớp mắt đã đi tới trước mặt Liên Vạn Lý, hắn quỳ một chân xuống, nói:
Ngô Vương, cường giả từ Thương Lan châu và Trung Thổ Thần Châu sắp tiến vào Thanh Châu đạo!
Liên Vạn Lý lãm đạm nói:
Bao nhiêu người!
Người áo đen nói:

Trong đó mười sáu Vạn Pháp cảnh, ba trăm hai mươi mốt cường giả Thần Hợp cảnh đỉnh phong, sáu dong binh đoàn nhất lưu, còn lại tán tu con cháu thế gia nhiều vô số kể. Trừ việc này ra, còn phát hiện có cường giả trên Yêu Nghiệt bảng, có bảy người, trong đó phân biệt là yêu nghiệt bảng thứ 26, Yêu Nghiệt bảng thứ 17, Yêu Nghiệt bảng thứ 15, Yêu Nghiệt bảng thứ 13, Yêu Nghiệt bảng thứ 10, Yêu Nghiệt bảng thứ 4...

Thứ 4?

Cách đó không xa, Thác Bạt Tiểu Yêu đột nhiên kinh ngạc nhìn về phía người áo đen.

Người áo đen gật đầu, nói:
Chuẩn xác không sai!
Nghe vậy, Thác Bạt Tiểu Yêu trừng mắt nhìn, sau đó nàng ngẩng đầu nhìn trên không, nói:
Hôm nay thời tiết không tốt, không nên chiến đấu!
Liên Vạn Lý nhẹ gật đầu, nói:
Bổn vương cảm thấy... Có lý! Rút lui!
Nói xong, nàng xoay người rời đi.

Mọi người: “...”

Rút lui!

Đám người Mặc Vân Khởi lập tức ngây người.

Đây là rút lui thực sự a!
Ngô Vương!
Lúc này, nữ tử mặc khôi giáp bên cạnh Liên Vạn Lý đột nhiên nói:
Nếu rút đi, những người này sẽ đi sâu vào thủ phủ Thanh Châu, khi đó, Thanh Châu sẽ thây phơi khắp nơi!
Liên Vạn Lý dừng bước, nàng chậm rãi nhắm mắt lại, không nói gì.

Mọi người đều yên lặng.

Nơi này là một lớp bình phong, nếu như bọn họ từ bỏ lớp bình phong này, cũng mang ý nghĩa những người kia sẽ tiến vào Thanh Châu đại địa, lấy tính cách điên cuồng của những người này, toàn bộ Thanh Châu sẽ lập tức biến thành luyện ngục nhân gian.

Mặc kệ là Đại Vân đế quốc hay là Khương quốc, hoặc là Ninh quốc, đều khó mà may mắn thoát khỏi.

Tất cả mọi người đang nhìn Liên Vạn Lý , chờ nàng trả lời.

Một lát sau, Liên Vạn Lý quay người nhìn về phía Thanh Châu đạo xa xa, mặt biển bên ngoài hai ngọn núi, mơ hồ có rất nhiều vân thuyền.

Đến rồi!

Một lát sau, đột nhiên Liên Vạn Lý quay đầu nhìn về phía vân thuyền Diệp Huyền cách đó không xa, lúc này, Diệp Huyền trên vân thuyền đã hành động.

Trong mắt của mọi người, Diệp Huyền đi xuống vân thuyền, hắn đi đến bên cạnh Liên Vạn Lý, nhìn Thanh Châu đạo nơi xa:
Tới rồi?
Liên Vạn Lý gật đầu, hỏi lại:
Đã hiểu rồi?
Diệp Huyền gật đầu.

Thiện ác!

Hắn lý giải chính là, mặc kệ thiện và ác nó là cái gì, nên người nên dùng tính mạng bảo vệ thì phải bảo vệ, người đáng giết cứ giết!

Chỉ đơn giản như vậy!

Kiếm đạo Kiếm đạo, thực sự không cần thiết biến nó thành thức phức tạp và khó hiểu như thế.

Tất cả đơn giản là tốt rồi!

Nghĩ thông suốt điểm này, Diệp Huyền phát hiện, kiếm ý cùng Kiếm đạo của hắn cũng không biến hóa gì, nhưng mà, hắn cũng không thèm để ý, tâm niệm thông, kiếm không trở ngại, không có nghi ngờ trong lòng, lúc hắn xuất kiếm sẽ càng quả quyết, cũng nhanh hơn trước!

Kỳ thật hắn chưa phát hiện, kiếm ý của hắn đã có một chút biến hóa... Càng ngày càng hóa thành thực chất!

Lúc này, những vân thuyền đậu bên ngoài hai ngọn núi đều dừng lại, rất nhanh, mấy người trên vân thuyền đi xuống và hoan hô.

Sau khi những người trên vân thuyền này đi xuống, đều hoan hô dồn dập.

Bọn họ đến từ Thương Lan châu, có thể nói đã kiếm đầy bồn đầy bát, mỗi người đều giàu đến mức chảy mỡ.

Hiện tại, Thanh Châu chính là nơi bọn họ cướp đoạt tiếp theo.

Những người kia chạy tới, mỗi người đều hưng phấn reo hò.

Trong đám người nơi xa, một tên nam tử chạy cực nhanh, vừa chạy vừa hát:
Thanh Châu tốt, Thanh Châu diệu, cô nương Thanh Châu lớn lên xinh đẹp... Đại gia đến, đại gia đến, đại gia vừa đến cô nương gọi... Ha ha... Các huynh đệ, Thanh Châu đang ở trước mắt, sau khi tiến vào Thanh Châu, nữ nhân tùy tiện chọn, ha ha...
Vừa cười nói, nam tử đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía nơi xa, khi nhìn thấy ba nữ Kỷ An Chi bên cạnh Diệp Huyền thì ánh mắt nam tử sáng lên, hắn hưng phấn nói:
Các huynh đệ, ba cô nàng này lớn lên xinh đẹp, không tệ, có thể giải khát trước, ha ha...
Đúng lúc này, một thanh kiếm đột nhiên xuyên thủng mi tâm nam tử này, sau đầu nam tử, kiếm bay ra, máu tươi bắn tung tóe, chuôi kiếm này bay lượn trên không một vòng, sau đó bay trở về trước mặt Diệp Huyền.

Trước mặt đám người Diệp Huyền, những người kia ngừng lại, trong mắt mang theo đề phòng.

Đúng lúc này, một tên thanh niên đột nhiên đứng dậy, hắn nhìn vào chằm chằm Diệp Huyền, nói:
Ngươi là người phương nào!
Diệp Huyền lãm đạm nói:
Thanh Châu không chào đón các ngươi, trở về đi!
Thanh niên cười dữ tợn, nói:
Trở về? Nếu ta không trở về thì sao?
Xùy!

Một thanh kiếm xuyên thủng mi tâm tên thanh niên trong nháy mắt, đôi mắt thanh niên mở to, hắn không dám tin nhìn Diệp Huyền, nói:
Ngươi...
Diệp Huyền mở bàn tay ra, Linh Tú kiếm bay trở về trong tay hắn, hắn nhìn tên thanh niên phương xa, nói:
Ta tiễn ngươi một đoạn đường!
Thanh niên ngã xuống.

Bên cạnh Diệp Huyền, Liên Vạn Lý nhìn hắn một cái, trong mắt mang theo ý cười, tính tình này, nàng ưa thích!

Nơi xa, đám người kia đều ngừng lại, có tất cả sáu, bảy trăm người, trong đó, phần lớn đều là Thần Hợp cảnh, thấp nhất đều là Thông U, còn có mười mấyvạn Pháp cảnh!

Đội hình như vậy, không thể không nói là vô cùng khủng bố!

Lúc này, một lão giả đột nhiên xuất hiện trước mặt mấy người Diệp Huyền, đứng cách đó không xa, lão giả nhìn thoáng qua Diệp Huyền và Liên Vạn Lý, trong mắt của hắn, có một tia kiêng kị.

Sau khi yên lặng trong nháy mắt, lão giả nhìn về phía Diệp Huyền, nói:
Các hạ là?
Diệp Huyền lãm đạm nói:
Thanh Châu, Diệp Huyền!
Diệp Huyền?

Lão giả và đám người sau lưng hắn giật mình, chưa từng nghe qua...
Chương 354: Hạ Hầu Chiêu Lão giả trầm giọng nói: Các hạ là người Thanh Châu?
Diệp Huyền gật đầu.

Nghe vậy, lão giả híp mắt, nói:
Các hạ muốn ngăn cản chúng ta tiến vào Thanh Châu?
Diệp Huyền lần nữa gật đầu.

Sắc mặt lão giả lạnh dần, nói:
Chỉ có bao nhiêu người như thế, sợ là không đủ.
Diệp Huyền cầm Linh Tú kiếm, bước chậm về phía lão giả, nói:
Thử xem?
Lão giả không nói nhảm, tay phải lập tức vươn ra, cách không đánh một trảo về phía Diệp Huyền, trong nháy mắt, một trảo năng lượng lớn mấy chục trượng đánh thẳng vào đầu Diệp Huyền, sau đó tầng tầng hạ xuống.

Diệp Huyền nhảy lên, chém xuống một kiếm.

Oanh!

Một trảo kia vỡ nát, ngay sau đó, Diệp Huyền đã tới đỉnh đầu của lão giả, cùng lúc đó, một sợi kiếm quang tàn nhẫn chém vào đầu lão giả.

Sắc mặt lão giả thay đổi, tay phải nắm chắc thành quyền, một quyền đánh xuống!

Một luồng thế cường đại bao phủ nắm đấm, sau đó đột nhiên bộc phát ra.

Oanh!

Một tiếng nổ đinh tai nhức óc vang lên, lão giả bị đánh bay vài chục trượng trong nháy mắt, hắn vừa dừng lại, một thanh phi kiếm đã chém thẳng tới.

Lão giả không nhìn thấy chuôi phi kiếm kia, thế nhưng hắn đã cảm nhận được, khi hắn cảm nhận được lực lượng trong thanh phi kiếm tới gần, nội tâm lão giả hoảng hốt, hắn đột nhiên lấy ra một tấm khiên ngăn cản trước mặt mình, huyền khí trong cơ thể điên cuồng chảy vào trong tấm khiên, khi huyền khí tràn vào, tấm khiên trước mặt hắn tỏa sáng rực rỡ.

Lúc này, kiếm cương vừa đến.

Một thanh kiếm trực tiếp đâm vào tấm khiên màu đen, tấm khiên màu đen run lên, ngay sau đó nổ tung, kiếm cương tiến quân thần tốc.

Xùy!

Đầu của lão giả trực tiếp bay ra ngoài!

Tất cả mọi người có mặt đều ngây người.

Thần Hợp cảnh giết Vạn Pháp cảnh?

Diệp Huyền đi đến trước thi thể lão giả, hắn ngẩng đầu nhìn mấy trăm người trước mặt, trường kiếm trong tay chỉ xéo mặt đất, nói:
Các vị, Thanh Châu Diệp Huyền ta ở đây! Có thể cho chút tình mọn hay không, không tới xâm phạm được chứ?
Mấy trăm người nhìn Diệp Huyền, không có người nào nói chuyện, thế nhưng, cũng không có người nào lui lại, trong mắt mọi người, đều là lạnh lẽo, trong mắt một ít người càng mang theo sát ý không chút che giấu.

Lúc này, một tên nam tử đi ra, hắn nhìn về phía Diệp Huyền, gương mặt lạnh như băng, nói:
Các hạ muốn cản tài lộ của chúng ta sao?
Diệp Huyền thấp giọng thở dài, nói:

Ta cũng không có biện pháp nào! Ta là viện trưởng Thương Lan học viện, cũng là người Khương quốc, Khương quốc lại nhiều lần trợ giúp ta... Trừ việc đó ra, ta lại là quốc sĩ của Ninh quốc, ta đã đáp ứng quốc chủ Ninh quốc bảo đảm Ninh quốc bình an... Nếu các ngươi tiến vào Thanh Châu, sợ rằng Khương quốc và Ninh quốc sẽ sinh linh đồ thán. Ai, ta cũng không dễ dàng, thật, mọi người cũng không dễ dàng, hai bên nên nhường nhịn một chút, khi đó vạn sự hòa bình!

Con mẹ nó, ngươi nói nhảm ít thôi!

Lúc này, phía bên phải cách Diệp Huyền không xa, một tên nam tử đột nhiên tức giận nói:
Còn nhường nhịn một chút? Chúng ta ngàn dặm xa xôi chạy đến đây, chỉ bằng một câu của ngươi, liền muốn chúng ta quay trở về? Ngươi...
Bàn tay Diệp Huyền buông ra, Linh Tú kiếm trong tay đột nhiên bay ra ngoài.

Xùy!

Tên nam tử dừng nói chuyện, bởi vì một thanh kiếm đã xuyên thủng mi tâm của hắn!

Không hề có lực hoàn thủ!

Trước mặt Diệp Huyền, trong mắt vài trăm người kia ngoại trừ sát ý, còn có thêm một ít khẩn trương.

Diệp Huyền vung tay phải một cái, Linh Tú kiếm bay trở về trong tay hắn, hắn cầm Linh Tú kiếm chỉ vào mấy trăm người kia, nói:
Còn có ai không phục? Đi ra đi!
Còn có ai không phục!

Tràng diện lúc này, vô cùng yên tĩnh.

Cách đó không xa, Liên Vạn Lý nhìn Diệp Huyền, trong mắt tràn đầy ý cười, nói:
Nam nhi tốt, đáng ra nên như thế!
Thác Bạt Tiểu Yêu gật đầu, nói:
Không hổ là bằng hữu của Thác Bạt Tiểu Yêu ta, không tệ, rất không tệ!
Mọi người: “...”

Cách đó không xa, trong mấy trăm người trước mặt Diệp Huyền, một tên nam tử mặc áo bào đen đi ra, nam tử đánh giá Diệp Huyền, nói:
Các hạ mong muốn dùng lực lượng một người dọa lùi chúng ta... Tha thứ cho ta nói thẳng, ngươi còn chưa đủ tư cách!
Nói xong, đôi mắt của nam tử hơi híp lại, tay phải giấu trong tay áo của hắn nắm chặt.

Chỉ cần Diệp Huyền mở miệng nói chuyện, hắn sẽ lập tức ra tay, đánh Diệp Huyền không kịp trở tay!

Nhưng mà, Diệp Huyền không nói câu nào, hắn cầm theo kiếm lao thẳng về phía nam tử kia!

Thấy thế, nam tử hơi ngẩn người, tại sao hắn không nói câu nào? Trực tiếp đánh? Có cần trực tiếp như vậy hay không?

Không dám suy nghĩ nhiều, hai tay của nam tử đột nhiên kéo ra, hai thanh đoản đao xuất hiện, ngay sau đó, thân hình của hắn lao thẳng về phía Diệp Huyền, những nơi đi qua, đao mang bắn tung tóe, mặt đất bừa bộn khắp nơi, vô cùng doạ người.

Khoảng cách giữa hai người càng ngày càng gần, vào lúc còn cách nhau khoảng một trượng, kiếm trong tay Diệp Huyền đột nhiên đâm ra, chỗ mũi kiếm, một điểm hàn mang hiện.

Mà lúc này, song đao trong tay nam tử bắn ra thật nhanh, mỗi một lần xuất hiện đều là đao khí tàn nhẫn chém xuống, không đến nửa giây, hắn đã chém ra trăm đao, trăm đạo đao khí gần như chồng lên nhau, uy áp mạnh mẽ, trực tiếp nghiền ép người chung quanh không thể thở nổi!

Đao Chủ!

Đều là dựa thế!

Đao và kiếm vừa mới tiếp xúc

Oanh!

Một tiếng nổ đinh tai nhức óc vang lên, trong nháy mắt, Diệp Huyền và nam tử kia đều lui lại vài chục trượng, hai người hơi dừng một lúc, nam tử đột nhiên sát nhập song đao làm một và bổ mạnh về phía Diệp Huyền.

Xùy!

Một vệt đạo đao khí lóe lên, những nơi đao khí đi qua, mặt đất nứt ra, sâu không thấy đáy!

Diệp Huyền đột nhiên tiến lên phía trước, bên trong hộp kiếm sau lưng hắn, một thanh kiếm đột nhiên bay ra, nhanh như chớp giật!

Xùy!

Đạo đao khí của nam tử bị chém nát trong nháy mắt, thanh kiếm không dừng lại, mà là tiến quân thần tốc, chém thẳng vào người nam tử.

Nhìn thấy cảnh này, đồng tử nam tử hơi co lại, hắn ném trong tay ra ngoài, nhưng đao kia vừa tiếp xúc với kiếm của Diệp Huyền liền vỡ nát

Nhưng lúc này, nam tử đã lui vào trong đám người, thế nhưng kiếm của Diệp Huyền vẫn không dừng lại!

Nhìn thấy kiếm chém tới, sắc mặt những người kia thay đổi, dồn dập lui lại, sau cùng, thanh kiếm kia chém giết năm người rồi mới dừng lại.

Nhưng, lúc thanh kiếm sắp bay trở về, một bàn tay đột nhiên nắm lấy thanh kiếm!

Là một tên nam tử!

Nơi xa, Thác Bạt Tiểu Yêu nhìn chằm chằm vào nam tử kia, nói:
Thứ tư Yêu Nghiệt bảng, Hạ Hầu Chiêu!
Hạ Hầu Chiêu ngẩng đầu nhìn về phía Diệp Huyền, nói:
Có người bảo ta mang một câu nói cho ngươi... An tiểu thư, không phải loại rác rưởi như ngươi xứng được!
Diệp Huyền lắc đầu cười khẽ, hắn cười hung ác, nói:
Chuyện giữa ta và Tiểu An... . Liên quan con mẹ gì đến hắn! Lão tử yêu ưa thích người nào thì ưa thích người nào! Lão tử nói cho ngươi biết, Tiểu An, chỉ ta mới xứng, tại Thanh Châu này, Diệp Huyền ta không quan tâm kẻ đó là ai!
Vừa dứt lời, Linh Tú kiếm trong tay hắn đột nhiên biến thành màu đen!

Ác niệm!
Chương 355: Ác Niệm Nhất Kiếm
Bình Luận (0)
Comment