Chương 1948. Lười đọc sách
Chương 1948. Lười đọc sách
Chương 1948: Lười đọc sách
Diệp Huyền đột nhiên hỏi: “Ngươi là kiếm tu?”
Thiên Đạo mỉm cười: “Coi như là vậy!”
Diệp Huyền do dự một lát rồi nói: “Chúng ta tỉ thí một chút đi?”
Thiên Đạo lắc đầu.
Diệp Huyền có hơi không hiểu: “Tại sao?”
Thiên Đạo khẽ cười: “Ta tu Sát Kiếm Đạo, xuất kiếm là lấy mạng. Tỉ thí với ngươi ấy à, tu hành của ngươi vẫn chưa đủ, khó mà đấu được!”
Diệp Huyền vội nói: “Nhục thân của ta mạnh lắm đấy!”
Thiên Đạo lắc đầu: “Thế gian này ít người có thể phá được nhục thân của ngươi, có điều người trước mặt ngươi đây vừa hay có thể dễ dàng đánh bay nhục thân của ngươi!”
Diệp Huyền: “…”
Thiên Đạo quan sát nhục thân của hắn rồi nói: “Thực ra, nhục thân của ngươi chẳng mạnh chút nào cả.”
Diệp Huyền nhìn nàng: “Sao ngươi lại nói như vậy?”
Thiên Đạo bỗng nhiên chỉ vào ngực Diệp Huyền. Một lát sau, sắc mặt hắn lập tức thay đổi. Hắn vội vàng lùi về phía sau. Sau khi dừng lại, hắn nhìn ngực mình, lúc này da trên ngực đang tróc ra!
Lúc này Thiên Đạo mới thu ngón tay lại, nhục thân của Diệp Huyền lập tức trở lại bình thường.
Diệp Huyền nhìn Thiên Đạo, kinh ngạc nói: “Ngươi có phép thần thông gì đấy?”
Thiên Đạo mỉm cười: “Không phải phép thần thông gì đâu, ta chỉ búng tay có cái thôi à!”
Diệp Huyền lắc đầu: “Búng tay một cái thôi không thể phá vỡ nhục thân của ta được!”
Thiên Đạo mỉm cười, sau đó nói: “Ngươi chẳng hiểu gì về sức mạnh cả!”
Diệp Huyền: “…”
Thiên Đạo đột nhiên nói: “Thực ra, võ học ở thế giới này có thể chia làm ba cảnh giới. Cảnh giới thứ nhất là đi từ không đến có. Cảnh giới thứ hai là đi từ có về không. Còn cảnh giới thứ ba là muốn có là có, muốn không là không.”
Nói đoạn, nàng nhìn Diệp Huyền: “Ngươi có hiểu ý của ta không?”
Diệp Huyền chớp mắt: “Ta hiểu! Cơ mà ta vẫn muốn nghe ngươi giải thích!”
Thiên Đạo lắc đầu: “Ngươi hiểu cái con khỉ!”
Diệp Huyền: “…”
Thiên Đạo ngồi xuống trước mặt hắn, nàng lấy một con cá nướng ra, cắn một miếng rồi nói: “Ta lấy cho ngươi một ví dụ, ví dụ lúc ngươi mới bắt đầu tu kiếm, ngươi chỉ hiểu có chút đỉnh về kiếm đạo. Khi ấy, chiêu thức kiếm đạo mà ngươi trông thấy đơn giản chỉ là một chiêu thức, cũng như kiểu nhìn thấy ngọn núi thì nó chỉ là một ngọn núi, nhìn thấy nước thì chỉ là nước thôi ấy.
Còn đợi đến khi võ công của ngươi đạt đến một trình độ nhất định thì những chiêu thức kiếm đạo mà ngươi nhìn thấy không chỉ dừng lại ở chiêu thức nữa, có thể nó còn là một loại kiếm đạo nguyên lí, một loại kiếm đạo lí niệm, một loại kiếm đạo ý cảnh hay một loại kiếm đạo nhân sinh. Như vậy cũng có nghĩa là núi mà ngươi trông thấy không chỉ là một ngọn núi, nước mà ngươi trông thấy cũng không chỉ là nước.”
Diệp Huyền trầm mặc hồi lâu rồi nói: “Hiện giờ ta đang ở cảnh giới nào?”
Thiên Đạo mỉm cười: “Ngươi đã đạt được cả ba cảnh giới!”
Diệp Huyền sững sờ, sau đó nói: “Có phải là vẫn còn một vế ‘nhưng mà’ nữa không?”
Thiên Đạo chớp mắt, nàng nói: “Đúng rồi đó! Mặc dù ngươi đã đạt đến cả ba cảnh giới này nhưng mỗi một loại cảnh giới ngươi lại chưa hiểu thấu đáo. Thế nên nói một cách chính xác hơn thì là cả ba cảnh giới này ngươi đều chưa đạt được!”
Diệp Huyền trầm giọng nói: “Không đến nỗi vậy chứ?”
Thiên Đạo mỉm cười, tiếp tục: “Cảnh giới kiếm đạo của A La còn chưa tới Phàm kiếm đệ tam trọng, ngươi cũng đã là Phàm kiếm đệ nhị trọng rồi. Nàng ta và ngươi cũng tương đương nhau, thế nhưng ngươi có đánh được nàng ta không?”
Diệp Huyền lắc đầu.
Có gì nói ấy, hắn thực sự chưa đánh lại được A La!
Thiên Đạo gật đầu: “Hai người các ngươi hơn kém nhau ở cảnh giới kiếm đạo!”
Diệp Huyền trầm mặc.
Thiên Đạo lại nói: “Để ta lấy cho ngươi một ví dụ nữa. Trong thế tục, có một câu chuyện tên là Bào Đinh Giải Ngưu. Chắc ngươi cũng từng nghe kể về câu chuyện này rồi nhỉ. Mới đầu, thứ ngươi nhìn thấy là một con trâu, ngươi không hiểu nó, cứ chém không thì cũng mệt. Tại sao? Bởi vì ngươi không có đủ kĩ năng, bên cạnh đó tâm thái của ngươi cũng là một vấn đề. Do thiếu kĩ năng khống chế lực và không hiểu cách gạt bỏ những cảm xúc tiêu cực nên ngươi bất mãn, lo lắng, ảo não, căng thẳng. Những cảm xúc này đều sẽ ảnh hưởng đến năng lực phán đoán của ngươi.
Thế nhưng, khi ngươi hiểu được ngọn ngành mọi thứ thì ngươi có thể phân tích được con trâu, nhắm mắt cũng có thể làm được. Tại vì sao? Bởi vì ngươi thành thục về kĩ năng, ngươi có một tâm lí tốt. Cả hai thứ này đều không thể thiếu!”
Nói đoạn, nàng lại nhìn Diệp Huyền: “Đây chính là cảnh giới, mà cảnh giới không chỉ đơn giản là lĩnh hội, ngươi cần phải tu nữa!”
Tu!
Diệp Huyền trầm giọng nói: “Ta vẫn còn chưa tu luyện đủ hay sao?”
Thiên Đạo gật đầu: “Còn lâu mới đủ, khuyết điểm lớn nhất của ngươi đó chính là thiếu bình tĩnh. Đương nhiên, ngươi còn trẻ. Nếu cho ngươi thêm vài năm nữa thì ta tin rằng kiếm đạo của ngươi sẽ không kém gì A La đâu.
Có điều thật đáng tiếc rằng thế giới này lại không thể cho ngươi nhiều thời gian đến vậy. Người của thượng giới sẽ không cho ngươi nhiều thời gian đến vậy! Có điều ngươi yên tâm, vẫn còn một cách khác để ngươi trưởng thành nhanh chóng!”
Diệp Huyền vội hỏi: “Cách gì thế?”
Thiên Đạo mỉm cười: “Đọc sách!”
Diệp Huyền chau mày: “Đọc sách? Là sao?”
Thiên Đạo trợn tròn mắt: “Ngươi ấy, nhìn phát là biết lười đọc sách!”
Diệp Huyền: “…”