Chương 1947. Tâm Kiếp
Chương 1947. Tâm Kiếp
Chương 1947: Tâm kiếp
Diệp Huyền khẽ nói: “Thực sự không còn cách nào khác sao?”
Thiên Đạo nhìn hắn: “Ngươi muốn cứu vạn vật vạn linh của vũ trụ này?”
Diệp Huyền nói: “Không có cách nào vẹn cả đôi đường à?”
Thiên Đạo nhìn thẳng vào Diệp Huyền và nói: “Có đấy, ta có thể khiến Ngũ Duy Kiếp tạm thời không tới, thế nhưng người của vũ trụ này phải thay đổi. Mọi người trở về làm người bình thường, không thể tu luyện được nữa, cũng không thể hấp thụ linh khí được nữa, như vậy thì mọi người sẽ không còn làm hại đến linh khí của thế giới này, tất cả những người tu luyện đều từ bỏ tu vi, để linh khí trở về với vũ trụ, để vũ trụ này được nghỉ ngơi.”
Diệp Huyền lắc đầu: “Đó là điều không thể!”
Bảo tất cả mọi người từ bỏ tu vi ư?
Hoàn toàn không thể!
Không một ai bằng lòng làm vậy!
Đến cả nữ tử váy trắng cũng không làm được!
Nàng có thể kết liễu tất cả mọi người bằng một kiếm mà thôi…
Khoảnh khắc ấy, cuối cùng Diệp Huyền cũng hiểu những lời ngày xưa nữ tử váy trắng nói!
Đây là nhân tâm kiếp, không thể giải quyết bằng vũ lực!
Thiên Đạo nhìn Diệp Huyền, mỉm cười: “Ngươi nhìn xem, ngươi cũng cho rằng không thể! Thế nên từ trước đến nay ta chưa từng nghĩ xem phải cứu người của vũ trụ này kiểu gì, bởi lẽ không một ai chịu thay đổi cả! Đương nhiên, nếu như bọn họ muốn rời khỏi vũ trụ này thì ta cũng tuyệt đối không ngăn cản bọn họ! Có điều nếu bọn họ muốn hủy diệt vũ trụ này thì không thể!”
Diệp Huyền nhìn Thiên Đạo: “Tại sao ngươi có thể ngăn cản không cho Ngũ Duy Kiếp đến?”
Thiên Đạo chớp mắt: “Ta lừa ngươi đấy, thực ra là ta không thể!”
Nói đoạn, nàng bèn bước đi.
Diệp Huyền liếc nhìn Thiên Đạo, hắn biết nữ nhân này có thể ngăn cản Ngũ Duy Kiếp!
Đương nhiên, hắn sẽ không yêu cầu nàng làm gì cả.
Diệp Huyền hắn cũng đâu phải thánh nhân!
Hiện giờ nghĩ kĩ lại thì thực ra Thiên Đạo cũng không nợ vũ trụ này điều gì cả, cũng chẳng có nghĩa vụ phải bảo vệ người của vũ trụ này.
Giống như nữ tử váy trắng vậy, hắn sẽ không yêu cầu nữ tử váy trắng hi sinh tất cả để bảo vệ vũ trụ này!
Bởi lẽ nàng không nợ vũ trụ này điều gì cả!
Bản thân mình có năng lực, muốn quản thì quản, đó là chuyện của mình. Nếu không có năng lực thì đừng quan tâm đến thứ gì hết.
Có năng lực làm gì thì quan tâm đến cái ấy!
Dẫu sao thì hắn cũng đã nghĩ kĩ rồi, nếu như Ngũ Duy Kiếp thật sự tới thì hắn sẽ để những người thân của mình vào trong tháp, sau đó chạy trốn…
Ngăn cản Ngũ Duy Kiếp ư?
Đó là chuyện không thực tế một chút nào!
Diệp Huyền cũng không có cách nào để ngăn cản, bởi lẽ ngăn cản Ngũ Duy Kiếp là phải phá hủy thế giới này. Nếu phá hủy thế giới này… thì có khác gì Ngũ Duy Kiếp đâu!
Nghĩ tới đây, Diệp Huyền bèn lắc đầu ai oán.
Chọn kiểu gì thì cũng chết mà thôi!
Đừng nói đến việc chạy trốn, Lục Duy còn chẳng chào đón những người ở nơi này nữa kìa!
Đúng lúc đó, Thiên Đạo ở phía xa xa bỗng lên tiếng: “Chúng ta tới rồi!”
Tới rồi ư?
Diệp Huyền ngẩng đầu nhìn, ở trên tinh không, hắn trông thấy một căn nhà trúc. Căn nhà đang lơ lửng giữa tinh không.
Hắn nhìn Thiên Đạo, Thiên Đạo mỉm cười: “Nơi ta sống.”
Nói đoạn, nàng đưa hắn tới trước căn nhà trúc. Trên cửa nhà có hai chữ nho nhỏ, đề “Nhã Cư”.
Nhã Cư?
Diệp Huyền nói: “Cái tên này khá hay nhỉ.”
Thiên Đạo mỉm cười: “Nhiều năm nay, ngươi là người thứ hai đến ngôi nhà này đấy.”
Diệp Huyền hỏi: “Người thứ nhất là ai?”
Thiên Đạo khẽ cười: “Tiên tri.”
Tiên tri!
Diệp Huyền trầm giọng nói: “Hắn ta từng tới nơi này ư?”
Thiên Đạo gật đầu: “Từng tới, hắn ta và ta đã trò chuyện một hồi với nhau. Không thể không nói, hắn ta thực sự là một người học rộng biết nhiều. Nếu xét về đánh nhau thì chắc chắn hắn ta không phải là đối thủ của nữ tử váy trắng, thế nhưng xét về mức độ hiểu biết đối với thế giới này thì không một ai có thể so được với hắn ta.”
Nói đoạn, Thiên Đạo đưa Diệp Huyền tiến vào căn nhà trúc. Sau khi bước vào căn nhà, hắn phát hiện bên trong căn nhà trúc có một giá sách cực lớn. Những cuốn sách trên giá đều là cổ tịch, xếp chi chít với nhau!
Diệp Huyền kinh ngạc không thôi!
Thiên Đạo nhìn hắn, nàng mỉm cười: “Bất ngờ lắm hả?”
Diệp Huyền gật đầu.
Thiên Đạo chỉ vào những cuốn cổ tịch rồi nói: “Những cuốn cổ tịch này được viết bởi các tộc, bên trong là những kiến thức cực kì thú vị. Nhưng tiếc là rất nhiều tộc, trong đó bao gồm cả Nhân tộc các ngươi lại không hề quan tâm đến kiến thức văn hóa của tổ tiên mình. Bọn họ chỉ quan tâm đến những cuốn cổ tịch tu luyện hoặc mật pháp thần thông gì đó. Thực ra, theo ta, lịch sử và nghiên cứu học thuật của những người này cũng rất thú vị.”
Diệp Huyền nhìn nàng: “Sao ngươi lại nói vậy?”
Thiên Đạo mỉm cười: “Ta hỏi ngươi một câu, cấu tạo của không gian là gì?”
Diệp Huyền sững sờ.
Thiên Đạo cười: “Thấy chưa? Ngươi có Không Gian Đạo Tắc, có thể vận dụng không gian, thế nhưng ngươi lại chẳng hiểu gì về không gian cả. Các ngươi toàn học hình thức cả thôi, chứ chẳng đi tìm hiểu về bản chất.”
Nói đoạn, nàng ngừng lại một lúc rồi tiếp tục: “Ta rất khâm phục tiên tri, bởi vì người khác đều đang tu đạo, tu tiên, tu trường sinh, tu kiếm… chỉ có hắn ta là tu học… Đương nhiên, hắn ta cũng khá thảm đấy, bởi lẽ hắn ta đã tính kế người không nên tính kế, thế nên tu học đã bị tu kiếm thay thế.”
Nói tới đây, nàng bèn nhìn Diệp Huyền: “Sự thật tàn khốc này cho chúng ta biết rằng, dù tu cái gì thì cũng phải có thực lực lớn mạnh, bằng không sẽ uổng công hết thảy. Thế nên sau này cái gì ta cũng tu!”
Diệp Huyền: “…”