Chương 1946. Nhân Loại Tham Lam Nhất
Chương 1946. Nhân Loại Tham Lam Nhất
Chương 1946: Nhân loại tham lam nhất
Trông thấy Thiên Đạo siết chặt nắm đấm, sắc mặt Diệp Huyền lập tức thay đổi, vội nói: “Ta không hỏi nữa!”
Thiên Đạo chớp mắt: “Không hỏi nữa thật à?”
Diệp Huyền gật đầu: “Không hỏi nữa!”
Trực giác nói cho hắn biết, nữ nhân trước mặt chắc chắn đang muốn đánh hắn!
Thiên Đạo mỉm cười, sau đó nói: “Thực ra những điều mà ngươi hỏi cũng là những điều mà ta muốn biết!”
Diệp Huyền khẽ chau mày: “Ngươi cũng không biết?”
Thiên Đạo gật đầu: “Cũng đâu phải cái gì ta cũng biết.”
Nói đoạn, nàng đi về phía xa xa, liếc mắt nhìn khắp tinh không, đoạn nói: “Vũ trụ này đã tồn tại từ khi ta chưa xuất hiện!”
Diệp Huyền trầm mặc.
Thiên Đạo chỉ về những tinh cầu phía xa xa, nói: “Ngươi nhìn kìa, vô số tinh cầu trong vũ trụ này đều có quy luật vận hành của mình, còn cả vạn vật vạn linh nữa. Nếu như ngươi quan sát kĩ thì sẽ thấy, tất cả mọi thứ đều phát triển và vận hành theo một quy luật nào đó. Mặt trời mọc, mặt trời lặn, thủy triều lên, thủy triểu rút, bốn mùa luân phiên thay đổi, sinh lão bệnh tử…”
Nói đoạn, nàng lại nhìn về phía Diệp Huyền: “Từng có người nói với ta rằng đây chính là đạo. Đạo pháp tự nhiên, đạo pháp vạn biến. Thế nhưng, đạo này tồn tại kiểu gì đây? Là tồn tại tự nhiên hay là do con người tạo nên? Nếu là tồn tại tự nhiên thì vũ trụ này được hình thành như thế nào? Sinh mệnh đầu tiên của vũ trụ này là ai? Người đó được tạo nên như thế nào?”
Diệp Huyền trầm mặc.
Thiên Đạo lại nói: “Đại đạo, nhân quản, vận mệnh, những thứ này do ai đề ra? Nói đến vận mệnh, sinh lão bệnh tử, đây là vận mệnh của vạn vật vạn linh hay sao? Đừng nói tới nhân loại, dẫu có là vũ trụ thì cũng có ngày phải diệt vong! Rất nhiều người nói muốn nghịch thiên cải mệnh nhưng từ xưa đến nay có mấy ai đã thực sự nghịch thiên cải mệnh!”
Nói đoạn, nàng nhìn về phía Diệp Huyền: “Chúng sinh trong vũ trụ đều có vận mệnh của mình. Gì mà thay đổi vận mệnh chứ… Nhỡ đâu vận mệnh mà ngươi muốn thay đổi lại là vận mệnh của mình thì sao?”
Diệp Huyền đột nhiên hỏi: “Vận mệnh của nữ tử váy trắng thì sao?”
Thiên Đạo trầm mặc.
Diệp Huyền nhìn nàng: “Ta không có ý gì khác, chỉ muốn hỏi mà thôi.”
Thiên Đạo khẽ nói: “Con đường mà nàng ta đi quá xa, quá xa!”
Diệp Huyền có hơi không hiểu: “Là sao?”
Thiên Đạo mỉm cười: “Nàng ta đã đi ra khỏi đại đạo rồi!”
Ra khỏi đại đạo!
Diệp Huyền trầm giọng nói: “Độn Nhất?”
Thiên Đạo gật đầu: “Hiện giờ vũ trụ của chúng ta có cảnh giới cao nhất đã biết là Độn Nhất. Độn Nhất chính là không nằm trong đại đạo, không chịu sự trói buộc của nhân quả vận mệnh. Khi đạt đến trình độ này thì mới được tính là tự do chân chính! Có điều, do ngươi nên nàng ta lại nhảy vào đại đạo! Đương nhiên, hành vi này của nàng ta đã phạm quy. Ra rồi lại nhảy vào, điều này là không công bằng đối với những người đang nằm trong quy tắc như chúng ta. Ví dụ như một học sĩ lại đi học cùng với đám nhi đồng ấy, không công bằng!”
Diệp Huyền: “…”
Thiên Đạo lại nói: “Có điều, nàng ta cũng có những băn khoăn của mình, mà những băn khoăn này có liên quan đến ngươi đấy!”
Diệp Huyền khẽ nói: “Tiểu Đạo nói là nhân quả trên người ta!”
Thiên Đạo khẽ gật đầu: “Nhân quả trên người ngươi không phải nhân quả của thế giới này.”
Diệp Huyền nhìn nàng: “Thiên Đạo cô nương sao lại nói nhiều với ta như vậy?”
Thiên Đạo mỉm cười: “Không phải nguyên nhân nào khác, chỉ đơn thuần là ta muốn trò chuyện thôi.”
Diệp Huyền bỗng nhiên hỏi: “Ngươi muốn bảo vệ vũ trụ này đúng không?”
Thiên Đạo gật đầu: “Đúng vật! Lỗi lầm của vạn vật vạn linh thì không thể để cả vũ trụ gánh chịu được!”
Diệp Huyền nhìn nàng: “Ngũ Duy Kiếp không có liên quan gì đến ngươi chứ?”
Thiên Đạo bật cười: “Ngươi đừng nghĩ nhiều, ta còn chưa có năng lực tạo ra Ngũ Duy Kiếp đâu! Ngươi cũng đừng để ý quá đến sinh linh của vũ trụ này, đặc biệt là nhân loại. Đứng dưới góc độ của một người đứng xem thì ngươi không thấy hành vi của nhân loại và rất nhiều chủng tộc khác đáng chết à?”
Diệp Huyền trầm mặc.
Thiên Đạo khẽ nói: “Trong các chủng tộc thì nhân loại là tham nhất. Để tranh giành những thứ mình muốn mà bọn họ có thể bất chấp mọi thứ. Sự xuất hiện của Ngũ Duy Kiếp là cách vũ trụ này tự bảo vệ mình mà thôi.”
Nói đoạn, nàng lại nhìn Diệp Huyền: “Ngươi cũng đừng nghĩ đến việc ngăn cản Ngũ Duy Kiếp. Đừng nói ngươi, kể cả nữ tử váy trắng cũng không ngăn cản được đâu! Ngăn cản thì vũ trụ này sẽ hủy diệt, đương nhiên tất cả sinh linh trong vũ trụ cũng sẽ diệt vong theo!”
Diệp Huyền trầm mặc, trong lòng đang vô cùng phức tạp.
Ngũ Duy Kiếp!
Ngũ Duy Kiếp là do vũ trụ này tạo nên, nếu muốn ngăn cản Ngũ Duy Kiếp thì phải hủy diệt vũ trụ… Mà hủy diệt vũ trụ thì đồng nghĩa với việc phải hủy diệt tất cả sinh linh!
Phải rời khỏi vũ trụ này!
Đây là lựa chọn duy nhất của các sinh linh trong vũ trụ!
Hình như đoán được những gì Diệp Huyền đang nghĩ, Thiên Đạo bèn nói: “Rời khỏi vũ trụ này đúng thật là một lựa chọn không tồi, thế nhưng có bao nhiêu người muốn rời khỏi vũ trụ này? Bọn họ có năng lực rời khỏi hay không? Nói theo một chiều hướng khác, dẫu mọi người có năng lực để rời khỏi thế nhưng phải rời đi đâu? Tới Lục Duy sao? Người ta có chào đón mình hay không?”
Nói đoạn, nàng ngừng lại một chút rồi tiếp tục: “Thay vì đặt niềm hi vọng lên vũ trụ khác thì tại sao không bảo vệ vũ trụ hiện tại cho thật tốt?”
Nói đến đây, hình như nàng lại nghĩ ra điều gì đó, bèn lắc đầu: “Thực ra nhân loại đều rất ích kỉ, ví dụ như những cường giả thuở ban đầu, cách nghĩ của bọn họ rất đơn giản. Dẫu sao thì khi ta sống, vũ trụ này không bị hủy diệt là được! Còn sau khi ta chết, cần gì phải quan tâm xem vũ trụ có bị hủy diệt hay không. Nói một cách đơn giản thì là đời trước hưởng phúc đời sau gánh họa.”