Chương 1950. Con đường không có điểm kết
Chương 1950. Con đường không có điểm kết
Chương 1950: Con đường không có điểm kết
Từ chối ư?
Hắn thực sự không nghĩ ra lí do gì để mà từ chối.
Không từ chối thì sao?
Nếu không từ chối thì hắn lại thấy hơi không cam tâm.
Thế nhưng rất nhanh sau đó, cảm giác không cam tâm này đã biến mất tăm.
Diệp Huyền bỗng nhiên mỉm cười: “Ta thấy câu nói ban nãy của ngươi rất có lí!”
Thiên Đạo chớp mắt: “Câu nói nào?”
Diệp Huyền nói một cách nghiêm túc: “Ngươi nói, nhìn nhận sự việc theo một góc độ khác… Ta bỗng nhiên cảm thấy ngươi không hề muốn lợi dụng ta! Ngươi chỉ đang thấy ta có thiên phú, có giá trị, muốn đầu tư vào ta, để sau này ta giúp ngươi bảo vệ Ngũ Duy vũ trụ!”
Thiên Đạo chớp mắt, nàng sững sờ.
Diệp Huyền lại nói: “Nói một cách đơn giản thì là Diệp Huyền ta đủ xuất sắc nên ngươi mới muốn giúp ta, muốn cùng ta kết thiện duyên!”
Thiên Đạo trầm mặc trong chốc lát rồi nói: “Bỗng nhiên ta thấy hơi hối hận rồi đấy!”
Diệp Huyền: “…”
Thiên Đạo nhìn hắn, nàng cười: “Thực ra ngươi cũng lợi hại lắm. Thật đấy, không nói những khía cạnh khác, riêng về khoản mặt dày thôi thì ta tự nhận mình không bằng ngươi… Từ xưa đến nay, ta thấy không một ai mặt dày hơn ngươi luôn đấy!”
Diệp Huyền: “…”
Thiên Đạo lại nói: “Chúng ta không cần phải đắn đo vấn đề này nữa! Lần này ta đưa ngươi tới đây là để giúp ngươi tiến bộ, ngươi muốn bắt đầu từ kiếm đạo hay là bắt đầu từ nhục thân trước?”
Diệp Huyền nghĩ ngợi một lát rồi nói: “Ngươi thấy thế nào?”
Thiên Đạo nói: “Nếu là từ kiếm đạo thì khó có thể nói ngắn gọn lắm. Chúng ta cứ bắt đầu từ nhục thân trước đi! Ngươi cứ để nhục thân của mình tiến bộ đã!”
Diệp Huyền: “…”
Thiên Đạo xòe lòng bàn tay ra, tủ sách phía sau nàng bèn có một cuốn cổ tịch bay ra. Nàng đưa cuốn cổ tịch cho Diệp Huyền: “Đây là tâm đắc của một vài cường giả thể tu từ xưa đến nay, ngươi đọc cho kĩ vào, suy nghĩ về những điều trong sách rồi chúng ta sẽ bắt đầu. Như vậy thì lúc nữa khi tu luyện nếu có gặp vấn đề gì thì ngươi sẽ hiểu phải xử lí thế nào, và cũng biết phải làm thế nào thì mới có lợi cho mình.”
Diệp Huyền gật đầu rồi mở cuốn cổ tịch ra bắt đầu đọc. Sắc mặt hắn cũng trở nên nghiêm túc hơn.
Thiên Đạo mỉm cười: “Hữu dụng không?”
Diệp Huyền trầm giọng nói: “Hữu dụng lắm luôn ấy chứ!”
Nói đoạn, hắn bắt đầu đọc.
Không thể không nói, mặc dù hắn là thể tu nhưng lại thực sự không hiểu quá nhiều về thể tu đạo. Khi trông thấy những điều tâm đắc của các cường giả thể tu, hắn phát hiện thể tu của mình quá đơn giản!
Thể tu!
Cái này không chỉ đơn giản là tu luyện cơ thể mà còn tu luyện cả thần hồn, nhục thần lớn mạnh thì cần có thứ gì chống đỡ?
Đó chính là thần hồn!
Bên ngoài mạnh, bên trong càng phải mạnh!
Trừ việc đó ra, thể tu cũng chia làm nhiều loại, ít nhất phải hàng trăm phái. Những cách tu luyện của các phái này cũng khác nhau, có phái thì chú trọng vào da thịt, có phái thì chú trọng vào gân cốt, có phái thì chú trọng lục phủ ngũ tạng… Hiếm có phái nào chú trọng toàn bộ.
Khoảng một canh giờ sau, Diệp Huyền bỏ cuốn cổ tịch xuống. Lúc này, Thiên Đạo đã không còn ở trong ngôi nhà trúc nữa.
Hắn đứng dậy đi ra bên ngoài, Thiên Đạo đang ở ngoài sân nướng cá.
Diệp Huyền đi tới trước mặt nàng, liếc nhìn con cá trong tay đối phương, mỉm cười: “Ta tưởng ngươi sẽ không sát sinh!”
Thiên Đạo liếc nhìn hắn: “Nhân từ cũng không cứu được vũ trụ này! Với cả khi nhìn nhận một việc gì đó thì không nên chỉ nhìn vẻ bề ngoài của nó, những thứ mà mắt chúng ta nhìn thấy chưa chắc đã là thật. Không thấu hiểu đầu đuôi ngọn ngành thì đừng có đưa ra đánh giá về bất cứ chuyện gì, ngươi hiểu chưa?”
Sắc mặt Diệp Huyền có hơi kì lạ: “Ta đã nói gì sao?”
Thiên Đạo không đáp lời mà tiếp tục nướng cá.
Diệp Huyền ngồi phía trước Thiên Đạo, hắn nhìn nàng và nói: “Ta có một vấn đề muốn thỉnh giáo ngươi!”
Thiên Đạo gật đầu: “Nói đi.”
Diệp Huyền trầm giọng nói: “Nhục thân đạo có giới hạn không?”
Thiên Đạo lắc đầu: “Không có giới hạn gì cả, ít nhất ở vũ trụ của chúng ta thì không có giới hạn. Như kiểu võ đạo với kiếm đạo ấy, không có điểm kết thúc, không có ai là mạnh nhất mà chỉ có mạnh hơn thôi! Nhục thân đạo cũng vậy, có lẽ nhục thân của ngươi đã đạt được đến cực hạn của thế giới này, thế nhưng biết đâu người ở thế giới khác còn mạnh hơn ngươi thì sao?”
Diệp Huyền ngẩng đầu nhìn lên trời, trong mắt hắn là vẻ hoang mang.
Giới hạn!
Giới hạn của võ đạo?
Giới hạn của kiếm đạo?
Giới hạn của nhục thân?
Không có giới hạn, cũng có nghĩa là đây là một con đường không có điểm kết thúc.
Tất cả mọi người đều đang đi trên một con đường không có điểm kết thúc!
Diệp Huyền hắn cũng vậy!
Thiên Đạo đột nhiên nói: “Chuyện của tương lai có thể nghĩ nhưng không thể nghĩ quá nhiều, nên nghĩ về những điều hiện tại thì hơn. Chỉ có nắm chắc mỗi bước đi ở hiện tại thì mới ổn định được. Giống như việc xây nhà ấy, nếu như móng nhà không vững thì xây bao nhiêu tầng cũng vậy cả thôi. Dù là võ đạo hay kiếm đạo thì cũng đều là tương lai chứ không phải tạm thời. Muốn đi được xa thì phải đi cho tốt đoạn đường trước mắt cái đã.”
Nói đoạn, nàng lại nhìn Diệp Huyền: “Ta tin rằng những đạo lí này ngươi đều hiểu, thế nhưng hiểu không có nghĩa là ngươi sẽ thực hiện.”
Diệp Huyền trầm giọng nói: “Ta sẽ thực hiện!”