Chương 1951. Kiên trì một chút là xong
Chương 1951. Kiên trì một chút là xong
Chương 1951: Kiên trì một chút là xong
Thiên Đạo mỉm cười: “Ngươi không thực hiện đâu, hay nói một cách khác là ngươi không thể kiên trì được! Bởi lẽ ngươi thiếu mất cái tâm của cường giả! Ngươi muốn mạnh hơn, nhưng ngươi lại không thực sự khát vọng đến thế. Hơn nữa, ngươi còn thiếu một mục tiêu, thiếu mục tiêu thì đồng nghĩa với việc thiếu đi động lực!”
Diệp Huyền nhìn Thiên Đạo: “Tại sao ngươi lại nói như vậy?”
Thiên Đạo khẽ mỉm cười, nói: “Có lẽ ngươi đã từng có điều gì đó trói buộc ngươi, nhưng hiện giờ điều đó đang dần mất đi. Nói một câu khó nghe hơn, ngươi đừng để bụng nhé. Nếu không có nữ tử váy trắng, tiên tri cùng với thanh sam nam tử phía sau ngươi thì ngươi không thể đi tới được bây giờ đâu.”
Diệp Huyền trầm mặc.
Thiên Đạo lại nói: “Đương nhiên, cũng chính bởi họ nên ngươi mới gặp nhiều chuyện phiền phức như vậy, thế nên nói một cách chính xác hơn thì ngươi cũng rất được đấy. Thế nhưng so với những cường giả chân chính trên thế gian này thì ngươi còn kém xa! Ví dụ như A La kìa, năm ấy nàng ta đã nỗ lực như thế nào, ngươi không tưởng tượng được đâu.”
Diệp Huyền trầm ngâm không đáp lời.
Thiên Đạo nói tiếp: “Tâm cảnh của ngươi thực ra khá kém. Nữ tử váy trắng rời đi không có nghĩa là nàng ta bỏ rơi ngươi mà là nàng ta không muốn tạo áp lực cho ngươi! Thử hỏi trận chiến trước kia nếu không có Kiếm Tông, không có Tiểu Đạo, không có A La thì ngươi phải đối phó thế nào? Một mình ngươi có chống đỡ nổi không?”
Diệp Huyền lắc đầu.
Thiên Đạo gật đầu: “Đúng vậy, có rất nhiều chuyện ngươi không thể đối mặt được, thế nhưng may mà ngươi có nhiều người giúp đỡ! Thế nhưng bọn họ đâu thể giúp ngươi cả đời. Hay nói một cách khác, trong tương lai bọn họ không thể giúp ngươi! Bởi lẽ kẻ địch của ngươi sẽ càng lúc càng mạnh hơn, ngươi cũng sẽ ngày càng có nhiều kẻ địch hơn…”
Diệp Huyền đột nhiên hỏi: “Tại sao kẻ địch của ta lại càng lúc càng mạnh hơn, ta lại càng lúc càng có nhiều kẻ địch hơn?”
Thiên Đạo chớp mắt: “Đây chắc là số mệnh của ngươi rồi!”
Diệp Huyền: “…”
Thiên Đạo đưa con cá nướng cho hắn rồi bảo: “Ta nói nhiều với ngươi như vậy không phải đang chê ngươi mà chỉ muốn cho ngươi hiểu là đến khi ngươi đạt đến một trình độ nhất định nào đó, sẽ không ai có thể giúp ngươi.
Ngược lại, bạn của ngươi mới là những người cần ngươi giúp đỡ. Ví dụ như vài năm sau, Ngũ Duy Kiếp có đến, ngươi muốn bảo vệ Phù Văn tông, bảo vệ Vạn Duy thư viện, bảo vệ những người bạn của mình… Thế nhưng ngươi lấy gì mà bảo vệ họ? Đừng nói họ, đến bản thân ngươi còn khó bảo vệ kìa! Hay là đến khi ấy ngươi lại hi vọng có người tới cứu ngươi?”
Diệp Huyền trầm mặc.
Thiên Đạo khẽ mỉm cười: “Những đạo lí này ngươi hiểu là được rồi, ta cũng không nói nhiều với ngươi nữa! Đi thôi, đưa ngươi đi tu luyện nhục thân.”
Nói đoạn, nàng bèn quay người rời đi.
Diệp Huyền trầm ngâm một lát rồi cũng đứng dậy đi theo.
Thiên Đạo đưa hắn tới phía sau ngôi nhà trúc. Đi khoảng được nửa canh giờ thì hai người tới một lôi trì.
Bên trong lôi trì lấp lóe những tia chớp như những con rồng màu bạc, tản ra sức mạnh có thể hủy diệt đất trời!
Sắc mặt Diệp Huyền nghiêm trọng vô cùng: “Đừng bảo là ngươi bắt ta nhảy xuống đó nhé?”
Khoảnh khắc ấy, trực giác mách bảo hắn rằng nhục thân của hắn không chịu nổi cái lôi trì này đâu!
Thiên Đạo mỉm cười, nói: “Đây là Thiên Kiếp Lôi, ta đã từng dùng nó để khắc chế rất nhiều cường giả. Có điều sau này sau khi Ngũ Duy Kiếp xuất hiện, ta không dùng cái thứ này nữa! Thế nên ta nuôi chúng ở đây, vài năm sau thì chúng tiến hóa, giờ thì uy lực của chúng đã tăng lên rất nhiều rồi.”
Nói đoạn, nàng nhìn Diệp Huyền và bảo: “Nhảy xuống đi!”
Diệp Huyền trầm giọng nói: “Ta có thể chống đỡ được không?”
Thiên Đạo chớp mắt: “Có chống đỡ được hay không thì phải thử mới biết chứ!”
Diệp Huyền sa sầm mặt mũi: “Nói vậy có nghĩa là ngươi cũng không chắc ta có thể trụ được?”
Thiên Đạo gật đầu: “Tạm thời là chưa chắc! Nhưng mà ta có thể nói cho ngươi biết, đây là cửa ải đầu tiên. Nếu ngươi không vượt qua được thì việc tu luyện của chúng ta coi như kết thúc! Bởi lẽ những cửa ải phía sau còn khủng khiếp hơn!”
Diệp Huyền trầm mặc.
Thiên Đạo liếc nhìn hắn: “Sợ thì cả đời này ngươi sẽ là kẻ thua cuộc!”
Diệp Huyền nhìn nàng, hắn không nói gì nữa mà nhảy xuống luôn.
Ào!
Vừa mới nhảy vào lôi trì, y phục của hắn đã hóa thành tro tàn. Cùng lúc đó, Diệp Huyền vội vàng thi triển bất tử chi thân. Tuy nhiên tử khí bên trong cơ thể hắn vừa mới xuất hiện thì đã bị thần lôi đánh bay. Chỉ trong chốc lát, hắn đã bị thần lôi nhấn chìm!
“A!”
Một tiếng kêu thảm thiết vang lên trong lôi trì.
Diệp Huyền trợn tròn hai mắt, gân xanh khắp người hắn nổi lên, nhất là trên mặt. Gương mặt hắn gần như biến dạng chỉ trong chốc lát, trở nên dữ tợn vô cùng!
Khoảnh khắc ấy, Diệp Huyền thực sự muốn chết, hắn gần như không hề do dự một chút nào. Hắn thực sự muốn thoát ra ngoài.
Nhưng lúc này, Thiên Đạo bỗng nhiên nói: “Vào thì dễ, ra cũng dễ, thế nhưng ngươi mà ra ngoài là đồng nghĩa với việc bỏ cuộc. Bỏ cuộc một lần thì sẽ có lần thứ hai, thứ ba và vô số lần khác… Ngươi nghĩ kĩ chưa?”
Ở phía dưới, cả người Diệp Huyền run lẩy bẩy, những thần lôi này không ngừng nhấn chìm lấy hắn. Cảm giác ấy như thể đang có vô số những thanh đao được nung nóng lên và cứa vào da thịt mình vậy!
Thực sự đau đớn kinh khủng!
Thiên Đạo nhìn Diệp Huyền, mỉm cười: “Kiên trì một chút là xong thôi!”
Diệp Huyền run rẩy nói: “Kiên trì bao lâu?”
Thiên Đạo mỉm cười: “Nửa tháng là được.”
Hự!
Diệp Huyền phun một ngụm máu tươi…